Hôm nay,  

Dù không là tỷ phú

11/03/202321:14:00(Xem: 3682)
Truyện

old couple

Anh Bông vừa ung dung nhâm nhi ly cà phê buổi sáng nơi chiếc bàn ăn gần cửa sổ vừa ngắm mây trời trong xanh và cành hoa mới nở rung rinh trong gió ngoài vườn sau, thấy bóng vợ thấp thoáng từ phòng ngủ bước ra anh Bông lên tiếng:

 

– Chào em buổi sáng cuối tuần dậy muộn.

 

Chị Bông đến gần:

 

– Anh dậy sớm thế. Từ lúc nào mà em không biết?

 

– Lúc tảng sáng em đang ngủ mơ đấy, anh nghe em reo hò lên “Ôi, sung sướng quá, tôi đã là tỷ phú” làm anh tỉnh giấc và không ngủ lại được. Hình như em nằm mơ trúng số?

 

Chị Bông kéo ghế ngồi xuống đối diện chồng.:

 

– Buổi tối em đọc bài báo liệt kê các nhà tỷ phú trên thế giới, ông Jeff Bezos, ông Elon Musk, ông Bill Gates… Thấy họ giàu có quá em đã mơ…

 

– Mơ… làm vợ tỷ phú hả?

 

– Không thèm. Em mơ chính mình là tỷ phú cơ.

 

Và chị Bông tiếc rẻ:

 

– Em đang sung sướng thôi chứ chưa kịp tiêu tiền thì đã tỉnh dậy, thấy thực tế anh ngồi lù lù đây và nhớ ra hôm nay thứ bảy, chốc nữa anh làm ơn mang chiếc xe cũ rích bị chảy nhớt của em đến tiệm sửa nhé kẻo em không có xe đi làm đi chợ.

 

Chị Bông lẩm bẩm xót xa:

 

– Lại tốn bạc trăm tiền sửa xe. Nếu em mà là tỷ phú thì chẳng phải cái xe hư mà chiếc máy bay hay chiếc du thuyền hư cũng chỉ là chuyện nhỏ.

 

Anh Bông an ủi:

 

– Em đừng buồn, tỷ phú hơn mình tiền của thật đấy nhưng có những thứ không thể nào hơn. Họ cũng chỉ có 24 giờ một ngày để sống, có một bao tử để ăn.

 

– Nhưng họ sống xa hoa đế vương, có lâu đài lộng lẫy, có kẻ hầu người hạ, họ ăn ngon mặc đẹp.

 

Anh Bông chứng minh:

 

– Mình ở trong căn nhà 3 phòng ngủ, tỷ phú ở trong tòa lâu đài 30 phòng ngủ, nhưng ai cũng chỉ ngủ một phòng mà chưa biết ai ngủ ngon hơn ai. Chúng ta đi máy bay thương mại thế mà tai nạn máy bay ít hơn những nhà giàu có máy bay riêng.

 

– Nhưng tỷ phú muốn gì được nấy, có tiền của là có quyền lực trong tay.

 

Anh Bông hớp một chút cà phê, chậm rãi tiếp:

 

– Ly cà phê buổi sáng sau một giấc ngủ ngon cà phê cũng ngon ơi là ngon, có khi các ngài tỷ phú không biết hưởng cảnh đời bình thường nhưng “vô giá” này. Muốn gì được nấy cuộc sống sẽ trở thành vô vị, bởi họ không còn cảm giác khao khát ước mơ nữa. Một người homeless mong có 10 đô la để mua bữa ăn trưa nhưng ông tỷ phú có nhặt được 10 ngàn đô, chưa chắc ai vui hơn ai.

 

Chị Bông mơ màng:

 

– Ai mà chẳng muốn là tỷ phú hưởng sung sướng ngu gì muốn nghèo khổ để khao khát ước mơ.

Tỷ phú sướng như tiên.

 

Anh Bông thì thực tế:

 

– Tỷ phú cũng là con người buồn vui sướng khổ như chúng ta. Thiếu gì các nhà siêu giàu li dị nhau, đưa nhau ra tòa tranh chấp tiền bạc cũng đau đầu và đau lòng lắm lắm. Ông tỷ phú khổng lồ của thế giới là Jeff Bezos và mới đây là vợ chồng Bill Gates cũng đã chấm dứt cuộc hôn nhân của họ, mặc dù các ông bà tỷ phú này sẽ dễ dàng tái hôn làm lại cuộc đời mới, vẫn tận hưởng cuộc sống xa hoa, nhưng con cái họ, thân nhân họ làm sao không bị tổn thương? Họ cũng có nhiều “nỗi khổ” em à, lấy chồng lấy vợ phải làm giấy tờ hợp đồng hôn nhân đề phòng “nửa kia” phản bội chia chác tài sản của mình, luôn sống trong bất an phải cảnh giác đề phòng bị kẻ gian bắt cóc, tấn công tống tiền dù họ được bảo vệ kỹ lưỡng và còn một nỗi lo to lớn nhất là sợ chết.

 

– Ai mà chẳng sợ chết chứ.

 

Dĩ nhiên, đó là điều bình thường, nhưng người siêu giàu thì sợ chết hơn chúng ta, tiếc rẻ tiền của một đống để lại thế gian có khi… 49 ngày mà vong chưa siêu thoát đấy.

 

– Anh chỉ nói toàn những điều bi quan.

 

Anh Bông chợt nhớ ra:

 

– Chắc em không quên nhà tỷ phú Aristotle Onassis vua tàu biển Hy Lạp, vợ chết bí ẩn không rõ nguyên do, con trai chết tai nạn máy bay, con gái sau 4 đời chồng, chuẩn bị cho cuộc hẹn người thứ 5 do người bạn giới thiệu thì cô ta chết đột tử trong bồn tắm vì dùng thuốc giảm cân quá liều. Thừa kế cuối cùng duy nhất là một đứa cháu ngoại khi mẹ chết nó mới 3 tuổi, năm 20 tuổi nó lấy chồng là một chàng giỏi… đua ngựa và 11 năm sau li dị. Dưới nấm mộ sâu ông Onassis chắc đã tiếc đứt ruột công lao kiếm tiền của mình. Cả gia đình ngồi trên đống tiền tỷ mà không ai mua được hạnh phúc, sung sướng dài lâu.

 

Chị Bông đứng lên:

 

– Tranh luận với anh thì cả ngày không hết. Em đi tắm đây.

 

Anh Bông uống cà phê xong ra ngoài chừng nửa tiếng sau anh trở vào nhà báo tin:

 

– Em ơi, cái xe chảy nhớt tùm lum của em…

 

Chị Bông đang ở trong phòng tắm vọng ra ngắt lời chồng, than thở:

 

– Em biết ngay mà.

 

– Để anh nói hết câu nào… Anh đã tìm ra nguyên nhân chảy nhớt và tự sửa được rồi khỏi cần mang ra tiệm.

 

Tiếng chị Bông reo vui to hơn cả tiếng nước chảy rào rào của vòi hoa sen:

 

– Vậy hả anh, vui quá, đỡ tốn cả trăm đồng.

 

Chị Bông tắm xong bước ra ngoài. Anh Bông nói:

 

– Em vào sửa soạn quần áo đẹp lát anh chở em đi ngắm vườn  hoa ở downtown và chụp hình.

 

Chị Bông ngạc nhiên:

 

– Em mấy lần rủ anh đi chơi vườn hoa chụp hình mà anh cứ khất là chưa có hứng hay bận rộn, sao hôm nay…?

 

– À, hôm nay anh có hứng vì anh vừa nghĩ ra chắc gì các ông bà tỷ phú có thì giờ đi dạo vườn hoa công cộng dập dìu kẻ qua người lại đông vui nên anh muốn…hơn họ đều này. Với lại anh muốn chạy xe đường dài để thử xe em còn chảy nhớt nữa không.

 

– Thích quá..anh đợi em vào trang điểm và mặc đồ nhé. Hôm nay nhất định em sẽ chụp nhiều hình bên các loài hoa đẹp mà em yêu thích.

 

Anh Bông đề nghị:

 

– Rong chơi vườn hoa xong thể nào chúng ta cũng đói bụng, sẽ ghé vào nhà hàng Việt Nam ở downtown nổi tiếng với những món ăn ngon miền Bắc nhé. Lâu rồi chúng ta không đến đó thưởng thức những món ăn Bắc như mẹ đã từng nấu. Canh riêu cá, đậu hũ chiên giòn tẩm nước mắm hành hay canh mồng tơi, cà pháo muối xổi, tôm rim mặn với thịt ba rọi.

 

Chị Bông lại reo lên:

 

– Anh nhắc làm em nhớ mấy món này và thèm quá chừng.

 

– Thấy chưa, dù không là tỷ phú hôm nay chúng ta cũng có mấy niềm vui. Tỷ phú có niềm vui của họ, ta có niềm vui của ta. Em vừa lòng chưa?

 

Và anh Bông lại lý luận:

 

– Các nhà tỷ phú ăn cao lương mỹ vị của ngon vật lạ thường xuyên chắc gì ngon miệng bằng chúng ta hôm nay sẽ được ăn những món quê hương mà mẹ yêu cho ta ăn từ thuở nào em nhỉ…

 

– Nguyễn Thị Thanh Dương

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ ngày ông bà cha mẹ rời miền Bắc 1954, mãi gần 70 năm sau, ngày 18 tháng hai, năm 2023, khi tôi cũng gần nửa đời người, mới lần đầu tiên được về thăm quê cha đất tổ. Đáp xuống sân bay Nội Bài vào xế trưa. Hà thành bận rộn đông đúc hơn là tôi đã mường tượng. Sau buổi chiều dạo quanh Hồ Tây, thăm các phố phường, thưởng thức vài đặc sản của Hà Nội, chúng tôi lên xe có giường nằm để ngủ qua đêm, bắt đầu cuộc hành trình trở về cội nguồn của… yêu thương. Xe chạy suốt đêm. Nhìn ra ngoài chỉ toàn một màu đen xen kẽ những chấm đèn vàng. Mọi người trên xe ai cũng có vẻ ngủ say,… Riêng tôi thì lòng lại cứ nôn nao bồi hồi khó tả!
Có thể nói ai cũng có lần nói lái ở trong đời, đôi lúc chỉ vô tình thôi. Nếu bạn buột miệng nói “đi giữa trời nắng cực quá” hoặc khi đèn điện không sáng mà bạn nói “điện sao lu quá chừng”, người nghe sẽ cho là bạn nói tục, có oan cũng đành chịu vì, dù bạn không cố ý nhưng nắng cực, điện lu nói lái nghe tục thật. Tương tự như thế, hãy cẩn thận đừng nói dồn lại, dồn lên, đồn láo, đồn lầm…
Không biết có phải do được học tập và làm việc trong môi trường lập trình điện toán nên tôi cứ nghĩ rằng mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được an bài qua việc lập trình sẵn. Có người cho rằng sự lập trình sẵn này là định mệnh, là do ông trời sắp đặt hay do thượng đế an bài. Tuy nhiên, sau khi được tiếp cận với giáo lý nhà Phật, tôi cho rằng không ai lập trình sẵn cho cuộc đời mình, tất cả đều do nhân duyên.
Cách nay mười năm tôi có một chuyến sang Nhật Bản vào mùa xuân. Chọn đi vào dịp này là để xem anh đào ngoài chuyện viếng các thắng cảnh nổi tiếng như núi Phú Sĩ, Kim Các Tự, các đền đài, cổ thành, hào lũy… qua các thời trị vì của các tướng quân cũng như thăm một số thành phố như Tokyo, Kyoto, Kobe, Nagoya, Osaka…
Hễ mỗi lần nghe nói ai mới qua định cư xứ tự do, mà họ bày tỏ lòng biết ơn, cảm kích với quê hương thứ hai, tôi cũng thấy mát lòng mát dạ sao á!
Được biết đến nhiều nhất về một tiểu thuyết về chế độ nô lệ –Uncle Tom’s Cabin (Túp Lều của Chú Tom), xuất bản năm 1852 – tác giả Harriet Beecher Stowe, nhà văn người Mỹ gốc Âu tích cực ủng hộ chủ nghĩa bãi nô...
Thuở xưa, theo lệ thường, những cô gái được tuyển vào cung bao giờ cũng phải được các vị nữ quan hoặc các viên thái giám dạy dỗ qua một hai khóa về lễ nghi để biết phép tắc cư xử trong cung, để ôn lại bổn phận người đàn bà, v.v... Một phụ nữ từ dân giả được tuyển vào cung, dần leo lên tới địa vị quốc mẫu lẽ nào lại không trải qua những khóa giáo dục đó? Khi đã được giáo dục mà không chịu theo phép tắc, hành động vượt lễ nghi đến nỗi gây tai tiếng trong dân gian thì khó ai chấp nhận được. Những động lực thúc đẩy mấy người “đàn bà yếu đuối” ấy dám đạp đổ cả lễ nghi của triều đình thường là tình yêu, tình dục, lòng tham... Liệt kê những phụ nữ này vào hạng “lộng hành phép nước” chắc hẳn không oan!
Ở Việt Nam, hồi xa xưa đó, cuộc sống giản dị nên rất ít nhà tư có mắc điện thoại, điện thoại công cộng đặt ở các bưu điện nhưng người dân ít quen sử dụng. Khi có việc cấp bách thì đánh điện tín. Ở công sở, trường học có trang bị điện thoại, nhưng thường chỉ có các sếp lớn gọi nhau đi họp hẹn hò cờ bạc hay hoạt náo cuối tuần...
Khi tình yêu đến độ mùi mẫn, khi hai tâm hồn hòa hợp đến mức không thể xa nhau, khi trái tim đã thuộc về nhau… Người con trai cất lời: “Em bằng lòng làm vợ anh không?” Đây là giây phút tuyệt đẹp, đẹp nhất đời, đây là cái khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của kiếp người. Tình yêu thăng hoa bay bổng, hai người quyết định về với nhau, gắn bó với nhau, bây giờ thế giới của hai người là cả một cung trời mộng, mặt đất này là cõi địa đàng bướm hoa...
Gần đây cô cũng hay nghĩ về người chồng xấu số. Đúng ra cô thấy anh trong những giấc mơ. Cô thấy anh và cô đi dạo tại những nơi chốn thơ mộng của vùng đất cố đô nơi cô sinh ra và lớn lên. Những giấc mơ lạ, bởi cô gặp anh và kết hôn với anh khi cô đã vào Nam. Anh là người miền Nam và không hề ra thăm miền đất đó bao giờ. Nhưng trong giấc mơ cô thấy cô và anh thật rõ, khi thì ngồi bên nhau trong ngôi nhà cổ của ba mạ cô ở khu Gia Hội, khi thì thơ thẩn bên bờ sông Hương gần ngôi trường Trung học thân yêu của cô, khi thì đứng dưới bóng mát ngôi nhà thờ uy nghiêm sừng sững trên một ngọn đồi.
Thỉnh thoảng nổi hứng, ông bảo, để ông nấu nướng, bà dọn dẹp rửa chén. Ông nấu nhanh, mắm muối mạnh tay. Khi nghe ông thông báo trổ tài món thịt heo kho trứng, bà tưởng như lượng Cholesterol phóng vút lên trần nhà...
Sau khi công sản chiếm miền Nam Việt Nam họ chủ trương lùa dân thành phố đi kinh tế mới, một đề án to lớn mà rỗng tuếch vì không hề được đầu tư chuẩn bị. Bao nhiêu gia đình đã phải ra đi dù họ không hề mong muốn. Họ đập phá nhà cửa để lấy tôn, lấy gỗ hoặc là mang đến vùng kinh tế mới để cất lại nhà cửa, hoặc bán lấy tiền, nhà gỗ nhà tôn trở thành có giá trị hơn nhà xây gạch kiên cố vì còn lấy được những vật liệu...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.