Hôm nay,  

“Hôm Nay Tôi Đi Học”

8/23/202400:00:00(View: 1770)

Ann-Phong
Minh họa: Tranh trên đá - của họa sĩ Ann Phong
 
Lật bật đã tới tháng 9 mùa tựu trường. Lòng nao nao nhớ thời học sinh nhỏ nhít đất thần kinh xưa. Ở Huế, mùa tựu trường cũng tưng bừng rộn rịp như bất cứ nơi nào khác trên đất quê nhà. Cũng bâng khuâng luyến tiếc những ngày hè tươi đẹp chóng qua. Cũng nao nức trở lại trường lớp gặp bạn thầy cũ, mới. Có khác chăng mặt mũi mấy cô mấy cậu học trò đều phảng phất một vẻ nghiêm trọng. Làm như mình đã trưởng thành tới nơi!
    
Mùa thu mùa tựu trường ở Huế trời bắt đầu se lạnh. Một chút mặt trời trong hơi thở sương mù lãng đãng. Đâu đây phảng phất một vài hình ảnh đẹp. Từng đoàn học sinh nam đồng phục quần xanh sơ mi trắng, nữ áo trắng dài trinh nguyên lũ lượt tung tăng đạp xe nối đuôi nhau qua cầu. Gió hình như quấn quít thêm. Che nửa mặt người nón bài thơ và gót hồng rợp bến sông. Đi dưới tàng cây long não biếc xanh ngọc tiếng nói cười rộn rã. Những ánh mắt trao nụ cười bẽn lẽn. Trong nắng trong gió.
    
Không hiểu tại sao mỗi khi nhắc tới mùa tựu trường tôi lại liên tưởng đến câu thơ của cố thi sĩ Thanh Tâm Tuyền :
 
                                           Tôi chờ đợi
                                          lớn lên cùng giông bão
                                         Hôm nay tuổi nhỏ khóc trên vai
 
    
Mặc dù nhà thơ không chủ tâm viết về cái buổi đầu đời cắp sách đi học đó, nhưng sức tương phản dữ dội của câu thơ đã khắc đậm nét biết bao ảnh hình.
    
Ơi tuổi ấu thơ đã khóc nhè những giọt lệ đầu nơi nao? Trên đôi vai nào? Trên vai mình hay trên vai dịu mềm của chị, của mẹ hiền? Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em – đã nương theo vào đời làm từng nỗi ưu phiền(*) . Chờ đợi nỗi ưu phiền. Lớn lên. “ Thuở chờ đợi thời gian ghê gớm quá !”. Ai đã viết câu thơ này nhỉ? Cái khoảnh khắc đợi chờ nào mà chẳng rụng rời khiếp đảm. Đợi phút lâm chung. Hay giờ sinh ly tử biệt? Đợi chờ Một- Điều- Gì- Không- Thể- Biết đổ ập xuống đời ta. Ôi đợi chờ cuộc đời mai hậu sẽ không còn phẳng phiu nếp áo trinh nguyên. Dông bão đến . Dông bão ập xuống không hề dự báo tương lai. Dông bão cuốn hút. Xóa nhòa tất cả. Xóa nhòa dấu vết của niềm thiết tha trìu mến ngày đầu theo chân mẹ đến trường. Của hôm nay tôi đi học .
     
Bạn cũng như tôi, chúng ta hẵn đã có một thời tuổi nhỏ êm đềm. Thời trẻ thơ vời vợi trong vòng tay đầm ấm gia đình. Thời của những ngày đầu năm quần là áo lượt tung tăng đầu ngõ với tờ bạc mừng tuổi trên tay còn thơm mùi mực. Nhớ tuổi nào ngô nghê lạc mẹ níu áo người ta khóc ròng giữa chợ . Nhớ thời nào của ý nghĩ trong veo, của quyên ca dế gáy và nhạc khúc rạng rỡ dưới đèn trăng . In hình đâu đó tôi đã hồi tưởng :
 
                            Nấc lên một tấc lòng xa vắng
                             tay nắm vòng múa quanh đèn giăng
                             nghiêng tuổi thơ vời vợi
                             con cá chép lên bờ
                             những chiếc vảy long lanh ánh bạc
                             me cười ngấn cổ cao che kín khuy hàn ngự
                             tháng chưa già đã lạnh
                             mắt nội lim dim hương trà mạn tiết
                              bé như hạt cườm chuỗi đeo
                              bé tèo teo con giống . . .
                        (**)
    
Những năm dài tha phương đã làm cùn nhụt trong tôi cái cảm thức nao nao và cõi lòng nô nức chờ đợi mùa tựu trường cùng những ngày vui hội hè lễ tết. Phương chi giờ đây trong nhà chỉ có “ người già ” mà không còn “ em bé “. Chỉ còn hai mái đầu bạc thui thủi nhìn nhau, lủi thủi đi về. Hỡi ơi gia đình phân tán. Tình quyến luyến thân tộc bỗng chốc lấn cấn và nhạt nhẽo làm sao! Còn chi cái hương vị đậm đà của những bữa ăn cùng, của miếng ngọt bùi chia sẻ.
        
Mùa tựu trường ! Mùa tựu trường ! Tiếng trống tùng bi li đánh lạc mất ngòi bút lá tre, bình mực tím và nụ cười duyên răng khểnh cô em bạn cùng đường. Giờ đây chỉ còn máy vi tính, điện thoại di động , giày nón thể thao lên đường nhập học . Buồn ơi đời tha phương . Tiếc nhớ khôn cùng . Năm nào còn làm thơ hoài vọng cố hương!  Ôi, năm nào :
 
                               Nhớ quá chiều năm xưa áo mới
                              Xuân hành rạng rỡ chị cùng em
                              Chị còn giữ lại vành khăn ấm ?
                              Em áo tha hương đã bạc sờn
                         (***)
    
Bạn ơi! Manh áo nào còn giữ lại được vết mực ố hoen đầu đời?
 
HOÀNG XUÂN SƠN
Tháng tám không sáu
 
(*) Ca từ Trịnh Công Sơn – Ru Đời Đi Nhé
(**) Trích Đêm Thu – Thơ Hoàng Xuân Sơn
(***) Trích Thư Xuân Gửi Chị - Thơ HXS

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Có nhiều người tự hỏi là tại sao sang đến xứ tự do tạm dung này lại có những chuyện buồn như thế xảy ra cho người đàn ông, thay vì chỉ thường thấy xảy ra cho người đàn bà khi chúng ta còn ở quê nhà. Chắc rất nhiều người trong chúng ta, nhất là phái nam, đều hiểu rõ có nhiều nguyên nhân rất sâu xa, tế nhị, phức tạp, không tiện nêu ra ở đây, nhưng câu chuyện tình buồn được kể lại sau đây là một trong những trường hợp điển hình
…Khi anh tới cổng viện dưỡng lão, trời đã chạng vạng tối, chỉ còn bà mẹ anh và bà thư ký ngồi co ro trên ghế đá… họ đợi anh, bà thư ký vội báo cho anh hay là anh hãy canh giữ, nuôi bà cụ khoảng một tháng, chờ tình hình dịch bệnh tăng giảm ra sao, rồi thành phố sẽ quyết định và nhà già sẽ liên lạc với anh ngay sau đó. Bà thư ký đi khỏi, anh quay lại ngó mẹ và đau lòng thấy bà cụ co dúm như một mớ giẻ rách khô… anh đỡ mẹ ra xe, và nhỏ nhẹ khuyên trấn an: - Mẹ cứ về ở với con ít lâu, coi tình hình ra sao?
Có nhiều người sợ hãi khi nghĩ đến cái chết, nhưng thật ra nếu nghĩ thường xuyên đến cái chết là một việc hết sức tích cực và giúp cho người già rất nhiều. Mỗi khi nghĩ đến cái chết giúp cho ta thức tỉnh và sống trở lại giây phút hiện tại và quán chiếu xem mình phải làm gì trước khi nhắm mắt lìa đời. Nghĩ đến cái chết giúp ta dừng lại, xem xét những việc mình đang làm, những gì mình ước mong thực hiện và những tham vọng về tiền tài, chức phận, vật chất để được hưởng thụ. Khi tuổi về già chúng ta không nên tránh né nghĩ đến cái chết, mà nên nghĩ đến nó thường xuyên và nhất là nên chuẩn bị cho cái chết. Khi chuẩn bị cho cái chết ta sẽ suy nghĩ chín chắn hơn những gì nên và không nên làm trước khi qua đời và mình sẽ tự giúp tránh những việc vô ích, không có ích cho ai và mất thì giờ, để dành cho những việc quan trọng hơn, có ích lợi
Xâu chuỗi ngọc. Những viên đá quý. Tôi lại mỉm cười. Quý hay không quý tôi cũng không biết. Tôi không biết gì về vàng bạc, nữ trang. Tôi chỉ biết là tôi thích những tia màu phản chiếu lấp lánh phát ra từ những hạt đá nhỏ trong xâu chuỗi. Những tia màu như những câu chào hỏi rộn ràng. Cũng có thể xâu chuỗi làm bằng những hạt đá giả bằng nhựa. Bởi chúng rất nhẹ. Người đàn bà làm tôi xiêu lòng. Tôi sẽ mua tặng người yêu như lời bà ta nhắc nhở, dù tôi không chắc là đến ngày tháng này tôi đã có người yêu hay chưa. Tiểu Quyên là người nữ duy nhất trong thế giới tôi. Nhưng Tiểu Quyên với tôi là hai người bạn, hay đúng hơn là hai chú cháu.
Chiếc xe đò rẽ vào ngả ba Lộ Tẻ, chạy chậm lại rồi ngừng hẳn. Trên xe một số người nhốn nháo, ló đầu ra cửa sổ xem có chuyện gì. Anh phụ xe nhảy xuống vội vàng chạy về phía trước. Đã hơn 2 giờ chiều, trong xe hầm nóng và trở nên ồn ào. Vài phút sau, anh phụ xe trở lại và báo tuyến đường về Rạch Giá đã đóng vì nước lũ về ngập một số đoạn đường dài phía trước. Tất cả bà con phải xuống xe, hoặc tìm nhà nghỉ tạm chờ nước rút, hoặc bao đò máy về Rạch Giá. Đó là một buổi chiều giữa mùa nước nổi, tôi theo dòng người bước xuống xe, trời hanh nắng và đứng gió. Đường xá, đò ghe tôi không biết rành, chắc là phải tìm nhà xin trọ, chờ nước rút.
Rứa là tui được hưởng hai cái bánh nhỏ thanh tao dòn rụm, bột họ pha răng mà mê rứa không biết, kèm mấy lát vả, lát khế, rau sống chấm nước tương pha chế ngon ơi là ngon. Tỉnh táo bao tử rồi hắn chở tui đi vòng thành phố Huế, qua khu Thương Bạc, ủa bữa ni răng mà người đông rứa, bớt vẻ yên tĩnh như ngày xưa, tiệm quán cũng mọc lên khó còn đất trống. Vừa đi hắn vừa kể nỗi gian khổ lúc trẻ, nay thì hậu vận quá tốt, con có địa vị thành công, chồng cưng yêu nhiều hơn lúc tuổi xế chiều, mà nhìn kỹ hắn tươi đẹp mặn mà ghê, chắc hạnh phúc gia đình biến sắc thêm xinh hè. Đi nửa ngày hắn thả tui về nhà” tau bận chút chuyện, sẽ gặp mi sau nữa nghe. Tui cám ơn hắn, gần 50 năm tuy xa mà hắn vẫn nhớ, vẫn đầy tình bạn thân thiết như hồi mô.
Sàigòn cũng như Phan Rang không có 4 mùa, nhất là mùa Thu. Nhưng Sàigòn cũng như Phan Rang đều có những đêm trăng Thu mờ ảo đẹp và buồn giống như mắt của em.
Cuộc điện thoại đã dứt mà Tử Linh vẫn còn đứng tần ngần một lúc rồi mới quay trở ra hiên, ngồi xuống cái ghế gỗ mà khi nãy cô đang ngồi, vừa đọc sách, vừa nhâm nhi tách trà nóng và những chiếc bánh madeleine thơm mùi vanilla trước khi tiếng chuông điện thoại từ trong phòng khách buộc cô phải chạy vào...
Ba đứa chơi thân với nhau tự thuở nào, thiên hạ ai cũng bảo ba đứa ấy như hình với bóng, họ còn kháo nhau là mật thiết hơn cả tam tinh, tam điểm, tam tụ, tam anh… Chẳng cần kết nghĩa đào viên nhưng chúng sống chết có nhau, chưa bao giờ rời nhau một li hay một khoảnh khắc nào. Thỉnh thoảng cũng có xung đột giữa ba đứa nhưng rồi cũng trôi qua êm thấm. Cả ba nương tựa nhau, hỗ trợ nhau, sinh hoạt qua lại với nhau. Thật tình mà nói thì chỉ có hai mới đúng, vì thằng Tưởng vốn là đệ tử ruột của thằng Tâm mà ra, tuy nhiên vẫn có sự khác biệt nào đó nên thiên hạ cho là ba, nói cho cùng thì là bộ bà cũng đúng hay khắt khe bảo bài trùng cũng không sai.
Cách đây 5 năm ông bà này có cho một cậu sinh viên Việt nam trẻ tuổi, đáng tuổi con cháu xin mướn phòng ở trọ học tại nhà ông bà cho đến đầu năm tới 2025, cậu sinh viên này sẽ tốt nghiệp đại học 4 năm với văn bằng cử nhân
Cũng như các trại tỵ nạn khác, ở Thailand cũng có một khu “nhà tù” dành cho những người tỵ nạn không chấp hành quy định của Bộ Nội Vụ Thái hay của Cao Ủy tỵ nạn. Thời hạn ở tù tùy theo mức độ phạm quy, có khi từ một vài ngày cho tới một hai tuần. “Tù nhân” cũng đủ loại, nhẹ thì có những người mua lén đồ ngoài hàng rào, thức quá giờ giới nghiêm, quên làm vệ sinh khu nhà được phân công, nặng hơn là thành phần đánh lộn, gây mất trật tự trong trại, trộm cắp vặt, trốn ra ngoài trại đi chơi.
Tháng 7 năm 1954, hiệp định Genève chia đôi đất nước Việt Nam, người Pháp thất bại ở mặt trận Điện Biên Phủ, trả lại chủ quyền miền Bắc cho việt cộng. Việt Minh kéo từ mạn ngược và khắp nơi chúng đã ẩn náu về tiếp thu thủ đô Hà Nội và sau đó, toàn thể các tỉnh thành phía Bắc cho vào tới vĩ tuyến 17. Chúng ta mất một nửa giang sơn. Pháp có 80 ngày chuyển giao Hà Nội, 100 ngày giao Hải Dương, 300 ngày trả Hải Phòng, rồi chấm dứt. Việt cộng nằm vùng trong miền Nam cũng tự do ra Bắc tập kết, dù rất ít, nhưng làn sóng người miền Bắc di cư vào Nam thì đông nườm nượp… như nước vỡ bờ, họ chạy trốn, họ sợ cộng sản, họ sợ cái chế độ tam vô đang rượt đuổi sau lưng. Họ ra đi lánh nạn, đa phần phải bỏ lại gia sãn của cải, mồ mả cha ông… họ ra đi nhanh, mau lẹ nhất là các thành phố Hà Nội Hải Phòng, các xứ họ đạo công giáo Bùi Chu, Phát Diệm… có người vội vã đến chỉ ôm theo một tấm ảnh đức mẹ Maria… họ rủ nhau cứ xuống Hải Phòng là có tàu há mồm, há mồm chờ sẵn, chờ họ lên tàu và chở họ vô miền Nam.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.