Hôm nay,  

Tình Chết Đuối

10/09/202410:29:00(Xem: 2390)

Truyện chớp. Ngu Yên

 

Tình Chết Đuối Ngu Yên
Vô tình đọc báo thấy cáo phó: bà Trần thị Lệ Thanh qua đời, ngày mưa tháng nắng năm trời. Mới hay tình cũ mất đời tình xưa. Không pháp danh cũng không tên thánh. Chủ lễ tang không phải chồng con. Nghĩa là em chết cô đơn. Một người vô đạo linh hồn về đâu? Một cảm giác tê tái từ ngực lan nhanh ra khắp người.

Khắc khoải với ý nghĩ, ông Lý phóng xuống hồ bơi, thả mình chìm trong nước, lập bập gọi Thanh ơi, một dây bọt nước từ miệng trào ra, những bóng bóng trồi lên, vỡ trên mặt hồ, hơi thở âm thầm Thanh ơi, Thanh ơi, tan vào không khí. Người nghe cảm giác gì không? Tình nghe cảm giác tấm lòng chết trôi. Ông Lý muốn chia sẻ cảm giác nghẹt thở, cận kề cái chết, lòng hối hận nặng dần đè ông chìm sâu. Sống không tính lỗi lầm lớn hay nhỏ mà tính lòng hối hận nhỏ hay lớn. Thanh chết đuối ở hồ Tuyền Lâm. Đi du thuyền gặp tai nạn? Buồn quá tự tử? Bị giết chết? Ông không biết. Vội vã trồi lên trong ý thức hồi sinh.

Đứng trước cửa phòng trọ, Lý bưng hộp bánh kem, tay mặt còn kẹp theo chai Cocacola, Thanh đứng sau lưng, tay cầm ly nước mía. Lý nói:

- “Em vào phòng anh ăn bánh mừng sinh nhật xong mình sẽ đi xem phim Love Story, nghe bạn anh nói phim này hay lắm.”

- “Hết phim thì em phải về liền, mẹ em tổ chức sinh nhật chiều nay.”

- “Chìa khóa anh để trong túi quần bên mặt, em lấy mở cửa đi. Không chừng em sẽ tìm thấy món quà.”


Thanh đưa bàn tay lách vào miệng túi. Lý hơi xoay mông lại cho bàn tay dễ lọt vào. Thanh giật tay ra rất nhanh. Dáng điệu bừng cháy giận dữ. Nàng quay lưng bỏ đi. Nhìn bước chân quả quyết, dứt khoát, nhanh chóng rời xa. Lý không kịp, có lẽ, không dám nói gì. Không ngờ món quà sinh nhật nghịch ngợm lại là lý do mà họ gặp nhau lần cuối cùng.

Tôi yêu nét mặt xương xương, vẻ đẹp lạnh lùng, chân dung xa vắng của Thanh. Dáng điệu, cử chỉ, không nhanh không chậm, thoải mái mà chừng mực. Chúng tôi yêu nhau không nhiều không ít, Thanh có giới hạn, dĩ nhiên, tôi thì không. -- “Hôn em, anh có cảm tưởng như hôn bà ni cô.” Thanh cười nhẹ,-- “Em ăn mặn.”
-- “Em có nghĩ, sau khi ra trường mình làm đám cưới không?”

-- “Sao gấp quá vậy. Em muốn đi làm thời gian. Từ từ, anh phải lo việc làm cho tử tế, bố em khó tính lắm.”

-- ”Giữa bố em và anh em chọn ai?”

-- “Anh muốn làm cho em khó chịu phải không?”

Từ nhỏ tôi đã biết mình đẹp. Hầu hết người quen đều nói tôi khó chịu. Có thể, vì tôi thích sạch sẽ và qui tắc. Bạn tôi thường nói: -- ”Thanh, mày lúc nào cũng lạnh lẽo. Cười lên coi. Thằng nào mà dám cua mày.” -- “Anh họ tao muốn làm quen với mày.”-- “Tao không thích.” -- “Anh Tùng bên ban triết muốn hẹn với mày.”-- “Tao không muốn.” –“Định ở giá hả?” –“Lúc nào tan lớp, tao cũng thấy anh chàng đó lảng vảng chờ mày.”-- “Mặc kệ người ta.”

Kể cả sau khi ra trường đi dạy, góc nhìn chọn lựa đàn ông của tôi rất giới hạn. Không cần đẹp trai, nhưng không thể xấu. Không quá cao, cũng không thể lùn. Không ăn diện thời trang, cũng không quê mùa. Không nói nhiều, cũng không câm nín. Không cần thông minh, nhưng đừng ngu khờ. Không cần làm anh hùng, nhưng đừng hèn nhát. Nhưng các tiêu chuẩn này không có nghĩa tôi sẽ chọn người trung bình. Năm thứ hai đại học, tôi đã chọn Lý, anh sinh viên trường Phú Thọ. Người có nhiều đặc điểm. Vừa đứng đắn lại vừa nghịch ngợm. Thường có những ý nghĩ bộc phát khác thường làm cho cuộc tình chúng tôi bật cười. Tiếc là, anh đã nghịch quá giới hạn. Tôi không thể bị xúc phạm. Chuyến xe đời tôi không thể chở bất kỳ ai, chồng, tình nhân, bạn bè, những người làm tôi khinh thường.

Hôm sinh nhật của Thanh, tôi suy nghĩ mãi về món quà. Thanh không tỏ lộ sở thích gì đặc biệt. Con nhà giàu, thứ gì cũng có. Sau cùng, tôi nghĩ ra món quà khác thường, nàng vẫn khen tôi có những ý nghĩ lạ mà hay. Món quà này chắc chắn làm nàng ngạc nhiên và nhớ suốt đời. Tôi có thể hình dung nét mặt nàng sững sờ, rồi thẹn thùng, sau đó yêu tôi nhiều hơn. Khi nghiền ngẫm đủ, kinh nghiệm cho tôi hiểu, sáng tạo dùng làm cho đời sống tốt đẹp hơn, không phải dùng vui chơi bừa bãi.

Bàn tay năm ngón làm gì? Trước sau cũng sẽ, tiếc chi lần đầu. Trước khi đến đón Thanh đi lấy bánh mừng sinh nhật, để sửa soạn món quà, tôi đã cắt đáy túi quần bên phải và không mặc quần lót.

Ngu Yên
Truyện chớp 907 chữ. 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Những yếu tố lôi cuốn du khách đi du lịch đến một đất nước bao gồm cảnh đẹp thiên nhiên, văn hóa, thành phố lớn với những lối kiến trúc độc đáo, cuộc sống sôi động, ẩm thực, hoạt động phiêu lưu, kỳ thú ngoài trời, những buổi hòa nhạc, thể thao, nghệ thuật, hay lễ hội, địa điểm hành hương tôn giáo, phương tiện giao thông, vấn đề an ninh và bình yên; trong văn hóa, yếu tố con người chiếm một phần rất lớn khiến du khách khi rời xa, vẫn lưu luyến muốn trở lại lần nữa.
Nếu quý vị độc giả nào đã đọc câu chuyện tình cảm éo le, oan trái tràn đầy nước mắt: "Thằng Cu Tí và Thằng Cu Tèo" và nếu quy vị nào chưa đọc, thì xin hãy mở Google.com sẽ thấy đế tài này thuật lại 2 vị cao niên về thăm VN để hưởng tuần lễ trăng thanh gió mát quê nhà, sau nhiều năm phải rời bỏ quê hương để sống tha hương ngàn trùng xa cách nơi đất khách quê người đi tìm sự tự do. Nay mới có dịp được quay trở về thăm quê cha đất tổ, đồng thời còn được thưởng thức những món ăn đặc sản quê hương
Tôi lắng nghe, ngạc nhiên nhiều hơn thương cảm. Một người như Tầm mà bị lường gạt về lãnh vực 'xương máu' của mình. Tôi có thể hiểu và cảm thông an ủi trong mọi hoàn cảnh đau buồn, thất vọng của người thân chung quanh. Nhưng tôi lại rất vụng về khi phải đề cập đến mọi giao cảm đối với những con số. Tôi không có duyên phận và chung đường với nó. Nên tôi chỉ biết yên lặng, chờ đợi.
Lúc xưa thật xưa, người Việt Nam ta có tục lệ bầy cỗ Trung Thu vào dịp tết trăng tròn tháng 8 âm lịch. Cỗ này thường để dành cho trẻ con, vừa vui Trung Thu, vừa ăn bánh vừa ngắm trăng tròn, sáng tỏ. Thường cỗ này gồm phần lớn là bánh Trung Thu, bánh dẻo bánh nướng và rất nhiều thứ trái cây, trái cây chánh là bưởi, bưởi hồng đào ngọt và tròn xoay như một vầng trăng. Ăn bưởi xong, có thể sâu hột trái bưởi, phơi khô đi sem sém, và có thể đốt hạt bưởi từng sâu như đốt nến, đèn cầy.
Tường Vi sinh ra lớn lên từ miền “quê hương em nghèo lắm ai ơi, mùa đông thiếu áo hè thời thiếu cơm”. Trước 1975, ba Vi có chức vụ lớn trong quân đội, làm việc tại Đà Nẵng cuối tuần mới ra Huế. Gia đình Vi ở bên kia bờ Sông Hương nằm trên đường Nguyễn Công Trứ, khu nhà vườn rộng mênh mông có bến sông sau, trước ngõ trồng hàng loạt hoa Tường Vi. Mẹ rất thích loại hoa này, nên đặt tên Vi giống loài hoa. Vi có bốn chị em gồm hai em trai (Vinh, Lộc) và gái út (Tường Như), Vi là chị đầu đàng. Năm 13 tuổi vì thi rớt nên phải học trường tư thục Bồ Đề đến năm lớp tám, ba Vi từ Đà Nẵng dẫn theo người thanh niên về Huế giới thiệu tên Sơn, ra Huế học đại học luật khoa, sẽ dạy kèm chị em, làm gia sư ăn ở trong nhà luôn. Vì tò mò hỏi mạ
Sau này, mỗi khi muốn kết bạn với ai, tôi thường nghĩ về Bi, về lúc Bi cầm tay tôi cho con Nâu ngửi với sự trấn an vô tư của trẻ con thời khó khăn nhất. Chúng tôi không có đồ chơi, không có không gian lớp học năng khiếu, thi tài, không có những cuộc chạy đua đồ đạc mới hay chôm đồ đạc của nhau trong lớp học. Chúng tôi chỉ có bàn tay, con Nâu, đường đất đỏ về nhà và một bờ sông nguy hiểm.
Một ngày cuối tháng tám, vợ chồng tôi chở anh chị đi chơi, ăn uống; đang ăn bỗng dưng anh nhìn xa xăm, nói vu vơ như không cần người nghe: - Tôi cần một phương pháp trợ tử! Tôi giật mình lo lắng đưa mắt nhìn chị, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, chị nhẹ nhàng tâm sự: - Ai cũng phải đến ngày đó thôi! Anh đã chịu đựng đau đớn mỗi lần lọc thận về, ăn uống không được ngon miệng nữa, ngủ nửa đêm thức giấc vì nóng hay lạnh quá, không được uống quá nhiều nước cho dù có khát cách mấy vì thận đã không làm việc nổi. Anh lại thương chị mỗi khi thấy chị cực giúp anh làm vệ sinh cá nhân. Con cái ở xa, chúng có cuộc sống riêng, đâu thể lúc nào cũng kề cận lo cho cha mẹ mãi được, khi cần chúng có thể đến giúp có hạn mà thôi…
Tuy không còn ở đó nhưng hắn vẫn thường nhớ những chiếc lá vàng trên cây khế nhẹ rơi, giàn hoa giấy rực rỡ cười với nắng trước mưa chiều. Cái máy hát cũ kỹ với băng đĩa nhão vừa hợp với nhạc sến, “tình chỉ đẹp khi còn dang dở…” Hắn gởi gió cho mây ngày bay một đoạn đời hư thực huyền ảo như lời nhạc rả rích từ cái máy hát lớn tuổi hơn hắn lúc bấy giờ khi những toan tính về tương lai chưa có đáp số thì bài toán một với một đã không bao giờ là hai từ khi em lấy chồng.
Chiếc Airbus A380 của hãng hàng không Emirates từ từ đáp nhẹ nhàng xuống phi trường quốc tế Tokyo Narita. Airbus A380 là loại máy bay khổng lồ, có thể chứa trên 500 hành khách, chỗ ngồi rộng rãi, thoải mái và bay rất êm...
Tuy Hòa, nơi tôi sống quãng đời thơ ấu, là một thành phố nhỏ hiền hòa nằm sát bờ biển, giống như nàng “Mỹ Nhân Ngư” phơi tấm thân kiều diễm trên bãi cát trắng tinh. Nàng dựa đầu trên núi Chóp Chài, đôi mắt mơ màng nhìn ra biển Đông, nghe gió thổi vi vu qua những bãi thùy dương dày đặc trên bãi biển Đại Lãnh, đầu đội vương miện hình Tháp...
Hôm nay, tôi lại có dịp ghé vào “cõi riêng” của tôi để lau dọn, quét bụi. Nhìn thùng sách nằm nơi góc phòng, tôi nhớ anh Quang, không dám mở thùng sách ra, rồi chẳng hiểu sao, lại tha thẩn ngồi xuống ngắm nghía những cuốn albums và tủ sách của riêng mình. Tôi nhẹ nhàng lấy ra từng cuốn sách, xem tựa đề, để tâm hồn lại lang thang trôi về quá khứ.
Có nhiều người tự hỏi là tại sao sang đến xứ tự do tạm dung này lại có những chuyện buồn như thế xảy ra cho người đàn ông, thay vì chỉ thường thấy xảy ra cho người đàn bà khi chúng ta còn ở quê nhà. Chắc rất nhiều người trong chúng ta, nhất là phái nam, đều hiểu rõ có nhiều nguyên nhân rất sâu xa, tế nhị, phức tạp, không tiện nêu ra ở đây, nhưng câu chuyện tình buồn được kể lại sau đây là một trong những trường hợp điển hình
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.