Hôm nay,  

Khi Bước Vào Tuổi 90

16/02/202518:51:00(Xem: 6564)
PHONGBUTVB5
Minh họa: Phóng Bút. Đinh Cường.


                                       

Thật khó mà nói về mình khi bước vào tuổi 90-cái tuổi lớn nhưng không thừa, đôi khi lại thiếu- Ở tuổi 90, sức khỏe xuống cấp, lôi theo sự trì trệ thoái hóa của não bộ, trở nên bảo thủ. Đôi khi lại phấn chấn, một chút quá khích, muốn bước thêm những bước dài nữa thì bị hụt hơi.  Ngày xưa  hăm hở viết, cứ tưởng mình đắc thủ tư tưởng cổ kim nhiều lắm. Bây giờ ở tuổi 90 lại thích đọc, như tim về nơi trú ẩn, tự an trí mình. 

 

Nhưng việc đọc hôm nay không chỉ giới hạn trên các trang sách theo kiểu Giáo Khoa Thư, trên báo chí như xưa nữa, mà nó còn là đọc những trang Webs, blogs, facebook ... cả trên TV nữa. Già rồi mà tối ngày ôm mãi cái Iphone chấm, quẹt, chít chát suốt ngày như đứa trẻ con coi sao đặng... Nhưng càng đọc càng thấy mình cần học hỏi thêm nữa. Cái biển chữ nghĩa vừa sâu vừa rộng-bao la bát ngát như thời gian, không gian.  

 

Cách mạng Công Nghệ Thông Tin 5.G; cách mạng Công Nghệ Khoa hoc kỹ Thuật 4.0, tương tác với nhau, cứ thúc đẩy không ngừng con người đi về phía trước. Tuổi già 90, sức yếu chậm chân dễ bì ngã quỵ, dẫm đạp, bởi thế hệ trẻ. Già phải biết giữ thân, phải biết chỗ đứng an toàn cho mình. Có điều ai cũng biết thế nhưng thực hiện được hay không, đâu phải tại lòng mình. Việc đòi hỏi đi về phía trước với người ta, là chuyên bình thường, như chuyện ăn cơm ngày ba bữa để mà sống. Tư duy tuổi già là nơi trú ẩn hưởng nhàn của đời người không còn thích hợp với xã hội công nghệ thông tin 5.G hôm nay. Nghĩ cho cùng “sống lâu hay chết sớm” là chuyện của đời thường, điều quan trọng là khi còn sống ta đã làm được những gì cho đời? 

 

Xã hội bây giờ rất quan tâm đến chuyên kết nối, đối thoại, hay gặp gỡ nói chuyên vỡi nhau dù cho sự cách biêt trong không gian, trong tuổi tác...Kẻ ở Saigon người ở New York lêch giờ hơn nửa ngày, kẻ đôi mươi người 80-90 vãn có thể đọc tin nhau, chia sẻ với nhau bằng nhiều phương tiên rất là đơn giản. Trước hết phải nói là Email, sau đó là chít chat tin nhắn YM  (yahoo-message), tới nữa là điên thoại tin nhắn SMS (Short Message Services).  Thế là tuổi già cũng phải chống gậy chạy theo, không lẽ ngồi đưa mắt ếch mà nhìn. Chuyên tình lãng mạn, chàng ở đầu sông Tương --thiép ở cuối sông Tương không còn nữa. Ngày nay chàng ở Saigon, thiếp ở New York khi đọc được Email của chàng, là lúc thiếp sắp sửa đi ngủ sau môt ngày lao động cực nhoc. Với chàng môt ngày mới bắt dầu, vừa gửi điên thư-Email-cho nàng cùng lúc chàng uốn vội tách cà phê buổi sáng và sau đó lao vào dòng người đi làm, như cơn lũ tràn ngập trên đường phố.  Có người thân thiết hơn chít chat tin nhắn YM, hay gọi điên thoại tin nhắn SMS cho nhau.  Cuộc sống bây giờ là thế đó.  Nhưng sao họ vẫn còn cần có nhau, họ gửi cho nhau  những dòng chữ đẹp đầy tin yêu. Họ chit chát, gọi điện thoại tin nhắn cho nhau qua những hơi ấm nồng nàn, tha thiết  họ đã dành cho nhau.

 

Tháng vừa rồi bà nhà tôi đi xa tận Cali  thăm lũ cháu nội, cháu  ngoại của bà. Cũng như mọi người, cứ mỗi buổi sáng bà gọi tin nhắn SMS hỏi tôi: “Ông thức dây chưa? Ông khỏe không? Ông đang làm gì đó? Ông đừng quên uống cà phê buổi sáng để cho người tỉnh táo hơn...”. Sau những lần chit chat với bà, tự nhiên mình thấy trẻ hơn, yêu vợ hơn, hơn cả thuở ban đầu.

 

Ôi cái tuổi 90 là như vậy đó!

 

Môt chiều mùa Đông-Ohio

Feb 15-2025

Ý kiến bạn đọc
24/02/202502:30:02
Khách
Dạ,cám ơn ông nhiều. Còn mười mấy năm nửa mới được như ông bây giờ, và cũng chưa biết có được không, tuy nhiên đang làm tất cả nhửng việc ông ghi. Xin đa tạ.
19/02/202515:14:51
Khách
Bác đã sống gần một thế kỷ mà vẫ còn người Bạn Đời,xin Đấng Thần Tối cao tiếp tục độ trì hai bác.
Kỷ Houston
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hồi năm sáu tuổi tôi vẫn hay theo chúng bạn ra chơi trước đình làng Thanh Thủy. Nơi đó có mấy cây sanh cổ thụ rất lớn luôn tỏa bóng râm mát mẻ cả đoạn đường bến chạy qua làng. Bên kia con đường bến là hồ Vọng Nguyệt, một cái hồ trông như vuông vức, rộng chừng nửa mẫu tây, dân địa phương vẫn quen gọi là hồ làng...
Phải chi khách đến thăm vườn hồng hơn trăm giống quý đủ màu sắc của ông Chu hằng ngày là khách mua hoa thì chắc thu nhập của gia đình ông đỡ hơn. Ông nghèo, nhưng cái máu nghệ sĩ của ông lại mạnh mẽ hơn chuyện tiền bạc, lại gặp bà vợ hết mực chiều chồng, nên cứ nghe đâu có giống hồng lạ là bằng mọi cách phải có cho bằng được. Năm ba ký gạo đắp đổi hằng ngày đã khó, mà có những giống người ta đổi cả tấn lúa ông cũng lắc đầu.
Không nhớ từ bao giờ đã không còn ngồi xuống bàn trà, tay bốc miếng mứt hạt sen bỏ vô miệng, vị ngọt tươm ra không quá gắt như ăn miếng mứt bí, vị ngọt nhẹ, thanh, kích thích vị giác bởi hương sen quyện ngọt điệu đà, tới khi nhai cái hạt sen đã ấm ấm trong miệng nên không còn cứng cũng không quá mềm như khoai lang luộc. Độ dẻo của hạt sen khi đã sên mứt rất mê hoặc và cũng đâu có gì vội để nuốt đi cho mau, cứ ngậm mà nghe hương vị đất trời tinh khiết của hương sen xông lên khoang mũi làm cho người thưởng thức lâng lâng cảm giác xuân đã về. Có thể nói món gì có hạt sen góp mặt cũng ngon như món vịt tiềm có nhân bên trong là thịt bằm, nấm mèo, táo tàu, gia vị nhiều thứ, nhưng những hạt sen luôn khêu gợi những đôi đũa gắp vì hấp dẫn và ngon lạ miệng. Nhưng đã nhiều năm không ăn mứt hạt sen sao vẫn nhớ khá rõ hương vị độc đáo của hạt sen trong món ngọt ăn chơi ngày tết, hay món mặn ăn tiệc đều ngon.
Cậu Hà người Bắc di cư năm 1954, cậu di cư có một thân một mình khi còn trẻ, nên cậu cũng không có nhiều phương tiện được học hành nhiều. Khi lớn lên ở miền Nam, lối chừng 19, 20 tuổi khoảng năm 1965-1966, cậu từ giã học đường đăng lính, cậu đi lính Việt Nam Cộng Hòa ngành Biệt Động Quân. Sau chuyển qua Thám Báo. Cậu đóng quân như ở miền đồng ruộng, lúc bấy giờ còn loáng thoáng xa xa, ít dân cư, tiếp giáp một bên Đồng Ông Cộ, miệt Gò Vấp, Gia Định.
Chị nhớ lại, vào một buổi sáng ngày cuối tháng 1 năm 1973, khi Chị đi lấy bản tin ở bên Macv về cho AP, chị thấy sao hôm nay văn phòng đông thế. Ký giả của AP và cả của NBC News bên cạnh cũng chạy qua chạy lại, Chị nghe ông chánh văn phòng nói: Viêt Nam sắp ngưng bắn rồi, sắp hòa bình rồi…” Văn phòng Associated Press xôn xao, từ ông chánh văn phòng đến các ký giả, nhân viên của AP đều hứng khởi với cái tin “Nóng bỏng” này. Chị thấy các phóng viên của các hãng thông tấn, hãng truyền hình ngoại quốc chạy hối hả sang nhau và chạy qua cả đài phát thanh Quân Đội Việt Nam để cập nhật tin tức viết bài…
Chị đi bằng xe hàng. Là dân Đà Lạt gốc Huế nên chị gọi xe đò là “xe hàng”. Đi xe hàng, tức là xe đò, là xe chở người và cả hàng chứ không chở riêng hàng. Tiếng Việt hay như vậy đó! Đến Gò Công rồi đi xe lam vào Đồng Nguơn. Ấp Đồng Nguơn. Không phải đây là lần đầu tiên chị được thấy cảnh đồng quê. Đồng quê miền nam hầu như đâu đâu cũng giống nhau. Nhưng có đi nhiều mới thấy mỗi nơi có một chút khác. Phải thế không? Hay chính là cảm giác của chị mỗi lần một khác?
Tôi ước mơ có một ngày nào đó, khi thanh bình thật sự trở về trên nước VN, khi chính thể CS hoàn toàn tan rã, khi con người công chính trở lại làm nền tảng trong xã hội mới, chúng ta sẽ trở về, những ngưới bạn từ thời xa xưa, cùng nhau làm lại một bữa tiệc Tất Niên, mời vong linh các thầy, các bạn, các anh em đồng đội đã chết trong khói lửa chinh chiến, trong các biến cố tang thương của đất nước, trong các trại tù, trên biển…cùng nhập tiệc. Kẻ đang sống cùng người thiên cổ bên cạnh nhau hoài niệm đến một miền thùy dương ngọt ngào nhân tính, một ngôi trường thân yêu giàu truyền thống giáo dục và y đức, một thành phố mến yêu thơ mộng. Để nghe những người quá cố tâm sự về cái chết oan khiên của mình. Được như vậy, hương hồn các vị đó sẽ sớm được siêu thoát và vĩnh viễn an nghỉ chốn nghìn thu. Và chúng ta đây giảm khắc khoải đau thương…
Tôi đã có bốn cái Tết trong trại Panatnikhom và Sikiew, Thailand. Tết đầu tiên thật nhiều kỷ niệm và bất ngờ, vì lúc đó chúng tôi vừa nhập trại trong khi còn hơn một tuần nữa là Tết. Tôi và ba cô bạn đi chung chưa kịp gửi thư cho thân nhân ở nước ngoài để ca bài ca “xin tiền”. Ai lo bận bịu đón Tết thì lo, còn chúng tôi thì lo đi mượn tiền để mua vài vật dụng cần thiết như tấm trải nhựa, tre nứa, dây nilon để làm “nhà” (phải “an cư” mới “lập nghiệp” tỵ nạn được chớ).Khoảng một tuần trước Tết, có một nhóm mấy thanh niên đến thăm vì nghe nói chúng tôi là dân Gò Vấp, nên muốn nhận “đồng hương đồng khói”. Họ là những người trẻ như chúng tôi, nên câu chuyện mau chóng trở nên thân mật và rôm rả
Hỏi thăm ông Hai bán hoa lay-ơn gốc Bình Kiến, nhiều người ngơ ngác hỏi nhau. Tôi lại rảo qua thêm mấy vòng chợ hoa, cũng vừa đi tìm ông Hai, cũng vừa ngắm hoa và ngắm những chậu bonsai bày bán cuối năm, cũng tìm lại mình của gần 20 năm trước, năm nào cũng cứ vào những ngày này, tôi theo ba tôi hóng gió đón sương không hề chợp mắt cùng gian hàng cây kiểng rất bề thế của ba ở đây.
Có lẽ những rộn ràng, hân hoan nhất trong năm không phải là "ba ngày tết", mà là những ngày cận tết. Bắt đầu vào ngày 23 tháng chạp, tối đưa ông Táo về trời. Tất cả mọi sinh hoạt đều hướng về việc chuẩn bị để đón một mùa xuân mới, chào đón nguyên đán và mấy ngày xuân trước mặt. Lúc nhỏ là mùi vải thơm của bộ đồ mới, mùi gạo nếp ngâm cho nồi bánh và hương thơm ngào ngạt cho sàng phơi mứt dừa, mứt bí, mứt gừng ngoài sân. Những đêm ngủ gà ngủ gật ngồi canh bên nồi bánh tét cùng với má, với gia đình xúm quanh. Mùi bếp lửa, mùi khói hương, mùi áo mới lan tỏa của tuổi thơ ngan ngát những ngày xa...
Người ta được nuôi lớn không chỉ bằng thức ăn, mà còn ở lời ru, tiếng hát, và những câu chuyện kể. Chú bé cháu của bà thích được bà ôm vác, gối đầu lên vai bà. Có khi bà mở nhạc từ chiếc nôi cho chú nghe thay cho lời hát, chiếc nôi chú bé đã nằm khi mới lọt lòng mẹ. Có khi bà hát. Bà không ru à ơi, nhưng âm điệu dân gian len vào trong từng lời hát. Chú bé mãi rồi ghiền nghe giọng hát của bà.
Lóng rày tôi hay tẩn mẩn viết về những hồi tưởng tuổi thơ, nhất là những côn trùng ngày xa xưa đó như chuồn chuồn, bươm bướm, ve sầu, dế mèn…Nhiều lúc ngồi nghĩ lẩn thẩn: tại sao vậy? Chắc đó là tâm trạng của người tuổi sắp hết đếm số, tiếc nuối những khi còn cắp sách tới trường. Cắp sách tới trường không phải là chuyện vui nhưng tuổi học trò thì vui thật. Lúc nào, khi nào, chỗ nào cũng toàn thấy chuyện vui chơi. Bạn chơi là người nhưng nhiều lúc là những côn trùng quanh quẩn bên người. Một ông bạn mới gặp nhướng mắt hỏi tôi viết về những bạn chơi nhiều hơn hai chân nhưng chưa thấy nhắc tới bạn của ông ấy. Đó là bọ ngựa. Ông này thuộc loại rắn mắt. Tôi không chung tuổi thơ với ông nhưng chắc ông cũng thuộc loại phá làng phá xóm. Ông kể chuyện ăn me chua trước mấy ông lính thổi kèn trong hàng ngũ khiến mấy ông thợ kèn này chảy nước miếng thổi không được. Tôi thuộc loại hiền nên không có bạn không hiền như bọ ngựa. Ông ta thì khoái bọ ngựa.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.