Hôm nay,  

Pickleball

19/09/202500:00:00(Xem: 1777)
 
pickle

Quang Dương lên ngôi vô địch ở giải Las Vegas Pickleball Tournament 2024.

Tôi chừ chỉ chơi thể thao trên ghế sa-lông, ngồi coi người ta chơi. Thứ tôi coi người ta chơi là hockey, tennis và đôi khi bóng tròn. Mình không còn khả năng thì coi người ta chạy nhảy cũng là một cách chơi. Cách chơi biết mình biết ta. Các ông bạn tôi cũng chơi như tôi. Có điều mỗi người chơi theo ý thích riêng của mình. Ông Hoàng Xuân Sơn, ông Luân Hoán cũng na ná như tôi. Nhưng ông Luân Hoán hơi ngả về bóng tròn. Ông Hồ Đình Nghiêm máu mê hơn. Ông sa đà vào bóng tròn. Thời gian vừa qua, ông coi giò coi cẳng các nữ nhân tranh giải bóng tròn thế giới FIFA một cách mê mệt. Ngày ngày ông bá cáo bà con trên Facebook tường tận về từng cặp chân vàng mà trắng, cô nào đá hay, cô nào chụp banh giỏi, ông rành như có họ hàng thân thiết. Chẳng cần ngồi coi, cứ vào Facebook của ông Hồ cũng biết diễn tiến mọi trận cho tới khi đội Anh quốc đoạt giải. Chúng tôi toàn một thứ ăn theo bước chạy bước nhảy của người khác như vậy. Chỉ có ông Trang Châu là thực sự oai hùng vác vợt tuần vài lần ra sân tennis. Sau khi bị mấy ông bác sĩ móc tim ông ra vá víu, ông vẫn anh dũng ra sân vụt banh túi bụi với trái tim không còn trinh. Tôi nể phục nên có lần hỏi về chuyện đánh banh của ông. Ông cho biết chừ ông chỉ đánh đôi. Ông chung sân với ai thì tôi không tò mò. Còn chuyện ông chạy tung tóe hay chỉ đứng đợi banh tới tay tôi cũng không hỏi nên không rành. Dù sao ông cũng là bậc…kỳ tài ăn đứt anh em chúng tôi. Dù thán phục ông bạn già, ông nhà  văn này già hung, già hơn tôi, tuy ông chui ra khỏi bụng mẹ chỉ trước tôi có 5 tháng, tôi cũng thấy lo lo trong bụng. Già néo đứt giây, nhưng lo chi, giây chằng của ông Trang Châu thuộc loại bền bỉ.

Vậy nên khi đọc báo The Gazette of Montreal thấy nói dân Montreal rất mặn mà với môn picklebal, tôi nảy ra ý giới thiệu với ông bạn môn thể thao mới này. Gọi là mới nhưng thực ra pickleball cũng già hung. Nó ra đời từ năm 1965 lận. Mùa hè năm đó, tại Bainbridge Island, tiểu bang Washington, ba ông Joel Pritchard, Bill Bell và Barney McCallum đi chơi golf. Sau đó họ trở về nhà ông Pritchard. Cả nhà đang ngồi chơi chẳng biết làm gì. Trong nhà có một sân chơi badmington cũ nên Pritchard và Bell đi tìm vợt để chơi. Họ chỉ tìm được một chiếc vợt badmington nên lấy hai chiếc vợt đánh bóng bàn và một trái banh nhựa thủng lỗ, thứ đồ chơi của con nít, ra chơi. Họ chỉnh chiếc lưới badmington từ 1,5 thước xuống còn 90 phân. Banh nảy rất tốt trên sân nhựa. Tuần sau đó, ba người đánh qua đánh lại thấy rất vui và hấp dẫn. Họ chế ra luật dựa vào luật chơi badmington để cả gia đình đều có thể dễ dàng tham gia.

Sân tennis của ông bạn già Trang Châu dài 23,77 thước rộng 8,23 thước cho đánh đơn và 10,97 thước cho đánh đôi. Sân pickleball dài 13,4 thước và rộng 6,1 thước, tính ra chỉ hơn nửa chút đỉnh của sân tennis. Đổi từ chơi tennis qua pickleball là tiết kiệm được gần nửa sức lực chạy nhảy trên sân, nghe ra “lời” lớn!

pickle2
Một cụm sân pickleball
Sân pickleball có một khu vực sơn màu khác, chạy ngang sát hai bên lưới gọi là “non-volley zone”, rộng 2,13 thước mỗi bên. Khi đứng trong khu vực này, các đấu thủ không được đánh trả khi bóng chưa chạm đất, dân chơi gọi là đánh volley. Khu vực này còn được gọi là kitchen. Tôi thắc mắc: kỳ thiệt, nơi đây có bếp núc chi đâu mà kitchen. Bèn vào hỏi ông Chatgpt. Ổng cười xòa không biết tại sao nhưng đưa ra một số giả thuyết: “The kitchen là biệt danh không chính thức nhưng phổ biến cho “non-volley zone” trong pickleball. Cách gọi này có thể bắt nguồn từ sự hài hước của người chơi, ảnh hưởng từ các môn thể thao khác như shuffleboard, hoặc đơn giản là để dễ nhớ và nhấn mạnh chiến thuật”. Thứ trí tuệ thông minh nhất nước trả lời ầu ơ ví dầu như vậy thì biết vậy nhưng cục ấm ức vẫn chưa tan hết.

Ngăn đôi hai bên sân là chiếc lưới rộng 6,1 thước và cao 91,4 phân ở hai bên cột lưới. Khác với lưới tennis thẳng tắp giữa hai cột lưới, lưới pickleball không thẳng mà cong như một chiếc võng. Chiều cao ở hai bên là 91,4 phân trũng xuống ở giữa chỉ còn 86,4 phân. Điều này khiến các đấu thủ có thể đánh banh qua dễ dàng hơn ở khu vực giữa lưới, triển khai chiến lược dễ dàng hơn.

pickle3

Vợt và banh pickleball.

Mặt sân có thể bằng bê tông, nhựa hoặc các chất nhân tạo như polymer hoặc acrylic. Phần lớn các sân chơi chuyên nghiệp làm bằng các chất nhân tạo.
Đó là phần sân bãi, coi bộ dễ dàng hơn sân tennis vì kích thước nhỏ hơn. Đấu thủ của pickleball cần có vợt đánh. Vợt chơi pickleball không có lưới như vợt tennis mà tương tự như vợt chơi bóng bàn tuy kích thước lớn hơn. Thực ra vợt chơi bóng bàn không bị ràng buộc vào kích thước hoặc hình dạng nhưng các đầu thủ thường dùng vợt có mặt rộng 15 phân và mặt dài 15,7 phân, tay cầm dài 10 phân. Vợt pickleball rộng 20,32 phân, dài 43,18 phân. Chất liệu vợt có thể làm bằng gỗ, composite hoặc carbon.

Banh pickleball được làm bằng nhựa, có các lỗ nhỏ để giảm bớt độ ma sát khi di chuyển trên không, đường kính từ 7,3 phân đến 7,8 phân, nặng từ 22 gram đến 26 gram. Có hai loại banh: banh dùng ngoài trời có ít lỗ hơn để chịu được sức gió, banh đánh trong nhà có nhiều lỗ hơn để di chuyển chậm và ổn định hơn.

pickle4

Vợt và banh pickleball.

Bắt đầu một ván chơi, đầu thủ giao banh phải đứng sát vạch biên cuối sân. Điều này giống như giao banh khi chơi tennis. Nhưng có một điều khác biệt quan trọng. Giao banh trong môn tennis, đấu thủ ném banh lên cao và vụt mạnh trong khi giao banh trong pickleball phải giữ banh dưới thắt lưng. Như vậy giao banh không có những cú ace như trong tennis để đảm bảo tính công bằng khi giao banh. Điều này đúng vì trong tennis, nhiều đấu thủ có cú giao banh mạnh và nghề hơn đối phương ảnh hưởng tới kết quả trận đấu.

Pickleball là một môn thể thao tương đối mới so với các môn khác tự nhiên trở thành một thứ hot nhất trên khắp thế giới. Lóng rày tôi nghe đâu đó câu đại khái: “Bấy nhiêu chưa đủ một vé chơi pickleball!”. Không biết từ hồi nào người ta lấy vé chơi pickleball làm đơn vị tiền tệ.  Điều này chứng tỏ pickleball phổ quát đến thế nào. Một dân Montreal, bà Dominique Hamel, 58 tuổi, nói với phóng viên báo The Gazette Montreal: “Cả đời tôi chơi thể thao đủ bộ môn. Nhưng pickleball thật đặc biệt. Như có cái chi móc cứng tôi ngay từ lần đầu chơi môn này. Và tôi không phải là duy nhất”. Không chỉ người già chơi môn thể thao tương đối nhàn hạ này nhưng ngay giới trẻ cũng say mê pickleball. Hình như môn này có chất ma túy chi đó. Bà Hamel cho hay là nhiều sân tennis đã kèm theo sân pickleball nhưng số cung vẫn thua xa số cầu. Bà Valerie Lapointe cho đây là một môn chơi gia đình. Bà cho biết thoạt đầu bà rất lơ là vói pickleball. “Ngay tại phía sau nhà tôi có một sân pickleball, tôi coi họ chơi nhưng chưa bao giờ có ý chơi thử vì coi đó là thứ tôi không thể thích được. Nó chỉ dành cho người già! Nhưng sau một chuyến qua Mỹ chơi, cả nhà tôi say mê trò mới này. Một môn chơi này rất trẻ trung, năng động, có tính cộng đồng nên gia đình tôi dễ dàng bị nó chinh phục”. Dân Montreal chúng tôi, già trẻ lớn bé, trai gái đổ xô nhau đi học chơi pickleball. Bà Jordann Vigna, một huấn luyện viên môn thể thao quyến rũ này đã bị quá tải. Mỗi tuần bà phải dạy cho khoảng 40 người tại lớp riêng của bà và khoảng 100 người khác tại Centre Pickle’s Academy. Bà nói : “Trình độ nào cũng thấy hứng thú. Hình như họ bị nghiện hết!”. Ông Richard Gontarski, 54 tuổi, đã chơi pickleball được 5 năm, giờ mỗi tuần vẫn chơi khoảng từ 4 tới 6 lần cho biết bạn chơi với ông đã bỏ quần vợt, badminton, squash hoặc racquetball qua chơi pickleball. Ông nói: “ Nó quá gây nghiện, càng chơi càng thấy say mê khiến không buông nó được. Đã tới chơi là thấy thú vị. Môn chơi này thiệt fun, lại có tính xã hội, cách chi cũng vui được hết! ».


pickle5

Luật chơi pickleball.

Không cứ ở Montreal chúng tôi, nơi nào có bóng dáng pickleball đều gây sốt như vậy. Nó cứ từ từ đi vào lòng người. Theo “tiểu sử” chính thức, pickleball cứ tuần tự tiến tới. Ba ông Joel Pritchard, Bill Bell và Barney McCallum bày đặt ra môn này vào năm 1965, hai năm sau sân pickleball đầu tiên được hoàn thành tại nhà ông Bob O’Brian, hàng xóm của ông Joel Pritchard. Một tổ hợp được thành lập vào năm 1972 để bảo vệ quyền sáng tạo của môn thể thao mới. Ba năm sau, báo The National Observer viết một bài về pickleball, “môn thể thao dùng vợt mới nhất của Mỹ”. Mùa xuân năm 1976, cuộc thi đấu pickleball đầu tiên được tổ chức tại  South Center Athletic Club ở Tukvila, tiểu bang Washington. Năm 1978, cuốn sách nói về pickleball “The Other Raquet Sports” được xuất bản. Năm 1984, Liên Đoàn Pickleball Tài Tử Hoa Kỳ (The United States Amateur Pickleball Association) được thành lập. Một ngàn cây vợt làm bằng chất tổng hợp đầu tiên được  ông Arlen Paranto, kỹ sư của hãng Boeing, hoàn thành.

Đà phổ biến của môn thể thao hấp dẫn và mới mẻ này khiến nó có mặt trên khắp 50 tiểu bang của Mỹ. Năm 2001 pickleball có mặt trong Thế Vận Hội Arizona Senior Olympics với 100 đấu thủ tham dự. Năm 2003, môn này được thi đấu tại Huntsman World Senior Games tổ chức hàng năm tại St George, tiểu bang Utah. Năm 2005, Hiệp Hội Pickleball Hoa Kỳ (USA Pickleball Association), viết tắt là USAPA, được thành lập thay thế hội Tài tử US Amateur Pickleball cũ. Pickleball nhích lên một nấc quan trọng. Năm 2008 cuốn luật chơi Pickkleball chính thức “USA Picketball Association Official Tournament Rulebook” được phát hành. Tới thời điểm này đã có 420 địa điểm trên 43 tiểu bang Hoa Kỳ và 4 tỉnh bang Canada thiết lập được 1500 sân chơi công cộng. Đó là không kể nhiều sân chơi tư gia khác. Năm này cũng là lần đầu tiên đài ABC chỉ dẫn cách chơi pickleball. Một năm sau, năm 2009, Giải quốc gia USAPA được tổ chức tại Buckeye, tiểu bang Arizona, quy tụ 400 đấu thủ đến từ 26 tiểu bang Mỹ và một vài tỉnh bang Canada. Năm 2010, khi pickleball đã lan tỏa tại nhiều nơi trên thế giới, USAPA thành lập Liên Đoàn Quốc Tế Pickleball (International Federation of Pickleball), viết tắt là IFP. Năm 2013 Liên Đoàn có 4.071 hội viên và chỉ hai năm sau, con số này đã vượt quá 10 ngàn, rồi lên tới hơn 17 ngàn vào năm 2016, 22 ngàn vào cuối năm 2017, hơn 30 ngàn vào năm 2018, 40 ngàn vào năm 2019 và 70 ngàn vào năm 2023. Cuối năm 2015 đã có 12.800 sân chơi. Năm 2016 tại giải US Open Picketball Championships, trận đấu đầu tiên được CBS Sports Network trực tiếp truyền hình. Khán giả coi các trận pickleball tại Bắc Mỹ lên tới 3,3 triệu vào năm 2019.

Từ khi có các tổ chức như Hiệp Hội Pickleball Hoa Kỳ USAPA và Liên Đoàn Quốc Tế Pickleball IFP các giải thi đấu đã được tổ chức quy mô. Từ ngày 9 đến 13/10/ 2024 vừa qua, tại Las Vegas đã có giải Las Vegas Pickleball Tournament 2024, quy tụ 32 đấu thủ hàng đầu thế giới. Trong số này có một người Việt Nam là em Quang Dương, tên đầy đủ là Dương Thiên Quang, 18 tuổi, cha và mẹ đều là dân Việt chính cống. Ngay từ nhỏ , Quang Dương đã say mê chơi tennis và bóng bàn. Năm 2020, em coi một trận pickleball chuyên nghiệp trên truyền hình và kết với môn này ngay. Em say mê chơi và bộc lộ năng khiếu, giành nhiều giải thiếu niên, chơi giỏi tới mức được gọi là “thần đồng” pickleball. Em đã đứng hạng 7 thế giới trong bảng xếp hạng của PPA Tour. Trong giải Las Vegas Pickleball Tournament 2024, em đã vượt tất cả các đối thủ sừng sỏ nhất thế giới để lên ngôi vô địch.

Từ năm 2018, dân Việt ở trong nước cũng bị cuốn theo sức hút khó cưỡng nổi của pickleball. Trước hết, đây là một món chơi…rẻ tiền. Chỉ tốn khoảng từ vài trăm ngàn tới 1 triệu là sắm đủ giầy, vợt, banh để ra sân. Ông Ngô Ích Quân thuộc Cục Thể Dục Thể Thao phát biểu về sự phát triển pickleball tại Việt Nam. “ Pickleball vừa dễ chơi lại tăng cường sức khỏe. So với các môn như tennis, cầu lông hay bóng bàn, người chơi cũng phải đốt một khối lượng calo tương đối với môn thể thao này. Muốn chơi tốt, các vận động viên phải thường xuyên rèn luyện cả về kỹ thuật và thể lực. Pickleball đang tạo nên cơn sốt, nhưng không phải mọi thứ đều tích cực. Do phong trào pickleball chủ yếu tự phát, nên thời gian qua xuất hiện nhiều hình ảnh không phù hợp về trang phục của người chơi, đặc biệt là với các các bạn trẻ. Nhiều “hot girl” cầm vợt ra sân chủ yếu chỉ để làm hình ảnh, khoe cơ thể… Đây là mặt trái của bất cứ môn thể thao nào, không riêng gì pickleball”. Picketball tại Việt Nam đang dần đi vào quy củ để trở thành một môn thể thao chính thống.

pickle6

Kích thước vợt.

Pickleball đã phổ biến sâu rộng tới nhiều tầng lớp dân chúng tại hầu hết các quốc gia trên thế giới vì sự giản dị nhưng rất hấp dẫn của nó. Tuy nhiên môn chơi phổ thông này chưa được Ủy Ban Thế Vận Hội công nhận nên chưa có những giải quốc tế quy mô. Tuy nhiên đây có lẽ chỉ là vấn đề thời gian. Khi đó, dân thể thao sa lông như tôi và các bạn văn già sẽ có thêm trò mới để ngồi rung đùi trước ly bia theo dõi. Khi đó, không biết ông Trang Châu có còn vác nổi vợt ra sân không hay cũng tham gia vào giới quý tộc như chúng tôi. Chỉ có thời gian mới trả lời được!
 
                                                                                                    08/2025
                                                                                     Website: www.songthao.com
 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng tôi cùng cười vui vẻ tìm đường ra khỏi cổng chùa Thiên Trù tức “chùa Ngoài” để rồi tiếp tục cuộc hành trình vào chùa Hương Tích tức “chùa Trong”...
Anh nhớ rõ buổi sáng hôm đó, anh đang chăm chú theo dõi viết bài bài thi Dictée Francaise do thầy Trương Thành Khuê đọc, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cứt, cả lớp ngẩng đầu nhìn qua bệ cửa sổ thấy có 4 người tù đẩy một chiếc xe có hai thùng phân của nhà lao Phan Rang, theo sau là môt tên lính mang súng và tay cầm roi da. Cả thầy Khuê và các bạn đều nhìn ra cha của anh, một trong 4 người tù ấy. Anh cúi xuống và tiếp tục viêt bài thi. Cuối giờ thi, nước mắt anh hoen ố bài Dictée. Thấy vậy thầy Khuê lấy tờ giấy chậm (buvard), chậm khô bài thi Dictée. Cha của anh cũng là giáo viên, có thời ông là bạn láng giềng thân thiết của thầy Khuê. Đến lúc ra về, các bạn Long Địch Trạnh, Trần Nhât Tân, Trần Văn Thì... đang đứng đợi anh bên ngoài véranda, các bạn đến an ủi và vổ về khích lệ khuyên anh cứ tiếp tục thi.
Hai đứa cùng lớp từ tiểu học. Nhà Quỳnh Lâm ở gần sân vận động. Nhà tôi ở đường Quang Trung, gần trường Chấn Hưng. Hai đứa đến trường Nữ Tiểu Học từ hai hướng khác nhau. Vậy mà vẫn cứ đi vòng, để cùng đến lớp. Hai đứa vẫn thường tắm chung trước khi rời nhà. Quỳnh Lâm mặc mấy áo đầm kiểu trong báo Thằng Bờm, Thiếu Nhi. Ba tôi bảo thủ, cho tôi diện những kiểu đầm xưa lắc, xưa lơ. Có năm, kiểu áo đầm xoáy, tay cụt rất thịnh hành. Chị Thanh Tâm xin Mạ ra tiệm Ly Ly may cho tôi một áo. Nhưng Ba bắt phải cải biên, tức là phải dài quá gối (đâu còn thuộc họ mini jupe nữa đâu), và tay phải dài che cùi chỏ.
Người con gái ngồi bất động như thế đã từ lâu lắm; dễ chừng có cả tiếng đồng hồ rồi. Trời biếc xanh, lác đác những khóm mây bông gòn trắng nõn, biển xanh thẫm phía trước, sóng dạt dào xô nhau vỗ vào ghềnh đá tung bọt trắng xóa dưới chân. Tất cả như cùng cuốn hút nàng vào cái bao la mịt mùng bí mật. Ở một góc nhìn từ bên sườn dốc đá, thấy nàng nhạt nhòa trong nắng như một phần của núi non đã hóa thạch từ ngàn năm trước. Người con gái, như tượng đá, mong hoài một điều không bao giờ xảy ra; một ước mơ không bao giờ thành sự thực; hay nàng đứng chờ trông một người đã mịt mù bóng chim tăm cá?
Ngày Hiền Phụ hay là Ngày Lễ Cha (Father’s Day) rơi vào ngày Chủ Nhật thứ 3, tháng 6 hàng năm tại Hoa Kỳ, được Tổng Thống Lyndon Johnson chính thức công nhận là ngày lễ quốc gia từ năm 1966, sau đó Tổng Thống Nixon ký thành luật, ban hành năm 1972. Theo lịch sử Hoa Ký, vào năm 1909, bà Sonora Smart Dodd lúc đó 27 tuổi, sau khi nghe diễn thuyết về ngày Lễ Mẹ tại đền Spokane tiểu bang Washington, bà nảy sinh ý muốn có một ngày đặc biệt để tôn vinh người cha, vì cha cũng xứng đáng được tôn vinh như mẹ. Tư tưởng này xuất phát từ lòng can đảm, sự hy sinh và tình thương dành cho các con của cha bà là ông William Smart. Vợ chết ngay khi sinh đứa con thứ 6 vào năm 1898, ông William Smart đã ở vậy, một mình nuôi 6 đứa con ở một nông trại miền Đông tiểu bang Washington Hoa Kỳ.
Tình yêu không phải là thứ ngôn ngữ nói ra, mà là ngôn ngữ để giữ kín! Tôi đã chôn kín hình ảnh đẹp nhất một đời người. Bây giờ người con gái năm xưa đang ở đâu, sống ra sao trong vạn nẽo đường trần hệ lụy. Có còn nhớ cơn mưa bong bóng chiều nào nơi hiên ngôi chùa nhỏ? Có còn tìm thấy những cơn mưa bong bóng bên đời? Hay tất cả đã phôi pha, đã trôi theo những giọt mưa bong bóng một thời đã mất?
Sau khi đội chiếc mũ beret đen lên đầu ông Hậu bước ra ngoài, thấy lòng thoải mái hẳn ra, ở trong nhà này toàn là “luật lệ” ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giấc, con dâu “kiểm tra” ông từng tí một “Ủa hôm nay sao ba tắm trễ, tắm vào buổi tối dễ bị cảm lạnh đó ba.” Con trai cũng “để ý” ông từng tình huống: -“Tối qua ba thức khuya quá, 12 giờ đêm con dậy đi tiểu thấy phòng ba còn sáng đèn. Ba nên ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe”. Ông có niềm vui với computer lúc đọc báo xem tin tức, xem you tube mọi đề tài, lúc nghe nhạc, lúc vào group trò chuyện với bạn bè gần xa, ngồi với computer cả ngày cũng chưa chán. Thế mà con cũng… phê phán.
Ờ ờ thì số này đây, nhà này đây, lúc trước kia ông đã lên vài lần mà, ông đâu có lầm, mà nay sao thấy là lạ… hình như chúng đã phá bỏ cây hoa bông giấy phía trước, thay vào đó là một hàng rào thưa trống vắng… đúng là số nhà đó mà. Ông săm săm mạnh bạo đẩy cổng… thì bất chợt hai đứa cháu nội, Hiền và Nghĩa, cũng bật tung cánh cổng chạy ùa ra đón ông, vừa đón ông, vừa như chúng ngăn lối vào, mỗi đứa nắm cứng một bên tay ông, giữ lại, miệng lắp bắp: Nội, nội lên Sài Gòn sau không báo tụi con? - Nội, nội đừng vô nhà, bị… bị má con đi vắng!
Thị trấn ấy vô cùng nhỏ bé. Một con đường chính viền hàng cây phong với vài ba ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Từ đó mọc lan ra những con đường nhỏ, quanh co vào những khu xóm thưa người. Vì vậy khu rừng sau nhà là nơi tôi lui tới thường xuyên. Một tấm bảng với hai chữ “Dead End” gắn trên cây cột gỗ chôn ở bìa rừng. Một lối mòn vắt trên cỏ dại, bò quanh co giữa những tàng cây cao và bụi rậm với dây leo chằng chịt. Tôi thường mò mẫm một mình trên lối mòn ấy cho đến khi đám dây leo vắt ngang, chặn mất lối đi và cỏ dại xóa hết lối mòn. Dọc lối mòn quanh co ấy, thỉnh thoảng có một tảng đá nằm trơ trọi giữa cỏ cây rậm rạp, như thể ai đó đặt sẵn chỗ nghỉ chân cho những kẻ rong chơi. Và rải rác đó đây một loài hoa lạ. Loài hoa có bốn cánh mở ra vào ban mai và khép lại khi chiều xuống. Những bông hoa phảng phất mùi quế. Loài hoa lạ lùng dường như chỉ mọc trong cánh rừng ấy
Có lẽ mưa đã đổ xuống thành phố Paris vào lúc ban khuya nên khi tôi choàng tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, ra khỏi giường để bước tới cửa sổ vén màn che nhìn ra ngoài thì thấy trời vẫn còn mưa...
Thời gian qua mau trên những trang nhật ký đọc vội dưới ánh sáng hoàng hôn. Những dòng tình cảm của quá khứ sống lại trong từng con chữ...
Đúng vậy, đời này chẳng có con người nào hoàn hảo, mà cũng chẳng có cuộc hôn nhân nào hoàn hảo, ai cũng có những điểm tốt điểm xấu, miễn sao điểm tốt nhiều hơn điểm xấu, thì coi như... hôn nhân thành công. Câu này đã có ai nói chưa nà, nếu chưa, thì coi như tôi là người... phát minh ra, nghen! Vậy là tôi an tâm, kể chuyện tốt của anh xã mình cho bà con nghe chơi, theo đúng như lời dạy của ông bà mình “tốt khoe xấu che”. Dại gì vạch áo cho người xem lưng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.