Giã Từ Nha Trang

07/01/202010:28:00(Xem: 6946)

Núi chiều nay đã quay về chờ đợi.

Còn gì đâu những hò hẹn trong đời.

Nha Trang gần mà sao quá xa xôi?

Trời ơi hỡi mai đi rồi buồn bã!

 

Đường Độc Lập dài nỗi buồn thế kỷ.

Hòn Chồng ơi đâu kịp giã đôi lời!

Cầu Đá buồn cầu lặng ngắm mây trôi.

Mẹ ta đó ta cắt lìa cuống rốn.

 

Tàu  vượt biên  tàu âm thầm chạy trốn.

Trong bóng đêm nghe rõ nhịp tim người.

Trời vào khuya biển lạnh lắm em ơi!

Sao hâm hấp giọt mồ hôi chảy xuống?

 

Ta muốn khóc để thương về quê ngoại.

Cau Khánh Dương rồi có trổ hai mùa?

Miếng trầu cay bầu bạn lúc già nua.

Ngoại vứt bỏ để sống đời khoai sắn.

 

Những áo mới rồi sẽ thành cổ vật.

Đời nông trường đời áo vá bùn đen.

Tay em rồi chai cứng với thời gian.

Thuyền ra biển mắt anh vừa rướm máu.

Đào Văn Bình

(Trích Thiên Sử Thi Của Người Vượt Biển xb năm 2002)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mùa "đại dịch" không được phép đi đâu cả, ra vườn xới đất trồng mấy dây bầu. Tiết trời đã sang xuân, vài loài hoa đầu mùa đang nở rộ. Nghỉ tay ngồi bên thềm sân, bỗng dưng chợt nhớ đến một bài thơ say của thi hào Lý Bạch. Cách nay lâu lắm, đã hơn 12 thế kỷ, có một thi hào say khướt giữa một mùa xuân.
hắn thồ dĩ vãng trên lưng / như người nộm trong vùng trời không bóng / chạy băng băng trên cánh đồng cháy đỏ / đứa trẻ thân gầy quá tải
Theo ta qua đến chốn này / Hồn thơ chưa hết tháng ngày tả tơi / Nổi sầu viễn xứ khôn nguôi / Thương ta, có xót những lời đau không?
là vòng hoa trên trời / cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi / trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch / hãy cho tôi nụ cười thật tươi
tôi và bao người như những cái bóng mờ trong thế giới ảo / bị áp đảo ̶ ̶ ̶ xô đẩy vào và đè bẹp trên chuyến xe tốc hành / đi về vô tận trên xa lộ thông tin cao tốc choáng ngợp / chẳng bao lâu nữa thượng đế sẽ đến! bạn sẵn sàng chưa?
Trở về bến vắng tịnh không / Thân trơ quán tưởng mênh mông sắc chiều / Trở về bóng đổ liêu xiêu / Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi
Cuộc chiến vừa tàn / Sau ba muơi năm / Người chiến binh về thăm nhà…
Già an lạc, là già trong hy vọng, / Lòng sung mãn trong giấc điệp bình an. / Khi số tận kêu ta dừng bước tiến / Chỉ là tạm biệt, vô thường sắc không
thế gian đến hồi tận diệt / Mỗi ngày nghe tin người chết / đau đớn tức tưởi / những tinh hoa lụi tàn / những hồn oan
Bây giờ là cuối tháng 3. Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa tháng Tư đen, tháng Tư gẫy súng, tháng Tư năm 1975. Những trường học tại miền Nam biến thành nơi tâp trung, tù đày cải tạo của hàng triệu quân, cán chính của chính phủ Viêt Nam Công Hòa. Hàng triệu người phía Nam vĩ tuyến 17, vươt biên tìm đến vùng đất tự do.