Có Một Bài Thơ Vô Danh

3/1/202009:21:00(View: 4354)

                                                     


LỜI PHI LỘ-Tôi được đọc bài thơ này lần đầu tiên khi nó được phổ biến trên báo VĂN, nếu tôi không nhầm,  vào những năm 80 của thế kỷ trước. Có điều đáng chú ý cuối bài thơ báo VĂN có ghi rõ Vô Danh, nghĩa là không rõ tác giả. Nhưng tôi tin rằng báo VĂN biết rõ tác giả nhưng không tiện nói ra vì tác giả vào thời khoảng ấy còn ở trong nước. Chỉ cần đọc bài thơ qua một lần, xuyên qua văn phong, ai cũng cảm nhận tác giả của bài thơ này là Thanh Tâm Tuyền. Người bạn họa sỹ già ở Orleans bên Pháp vào thời điểm này không ai ngoài họa sỹ Thái Tuấn. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đến Mỹ vào năm 1990 theo diện HO. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đã từ trần tại tiểu bang Minnesota vào ngày 22-3-2006, (1936-2006) sau mười sáu năm định cư ở Mỹ, hưởng thọ 70 tuổi.                                                     

        Nhân dip ngày giỗ thứ mười bốn-14 sắp tới của nhà thơ, và cũng để tưởng nhớ công ơn anh đã mở ra một hướng đi mới nền thi ca của đất nước ta, tôi xin mạo muội trinh bày lại nơi đây bài thơ của anh và cố gắng giữ nguyên hình thức như nó đã được trinh bày trên báo VĂN. Nếu có gì không hoàn hảo như ý muốn, xin quí vị lượng thứ. Xin tri ân-Đào Như


                                                                 Thư gửi người

                                                                    bạn họa sĩ

                                                                  già ở orléans


                          Người bạn vẽ già đi xa gửi cho tôi bức tranh Mùa Đông Quê Cũ

                          Đầm đìa mê nón áo tơi

                          Nghe tái tê cơn mưa phùn sơn dầu Paris đổ trên đồng chiêm mái rạ

                          Nghe trên tóc mình tuyết thời gian từng nạm trắng rơi rơi

                          Một thâp kỷ trôi vèo

                          Anh còn nhớ câu thơ tôi âm vang chiếc thùng phuy kinh động

                          Lăn xuống cầu thang, lăn mãi xuống cầu thang

                          Rút ruột đêm khuya cho mười năm vụt trở thành trống rỗng

                          Từng khối kỷ niệm buồn lăn suốt những mùa đông

                          Bao nhiêu đêm như Lý Bạch thời nào, anh ngước nhìn vần trăng châu Âu thâm thẩm sáng

                          Nhịp trống quân xưa, đứa trẻ xưa, rặng tre xưa, run bấn sợi dây cuồng

                          Cúi mái đâu già nua trên nền voan thâm thẩm trắng

                          Cố hương, chừ, cố hương

                          Thức ngủ trong anh, kẻ lữ khách vất vả cô đơn, loài du ca một đời thức ngủ 

                          Chốn đến nơi đi, cây kia nào biết lặng, gió chẳng biết dừng

                          Thổi suốt trời Orléans con bấc giọt đầm âm âm đồng đất cũ

                          Sóng vã lời tôi mười năm trời còn ngậm bến tranh anh

                          Đêm gõ búa khai niên, tôi độc ẩm trong giọt nước mắt lớn anh gửi về tôi từ niềm tri kỷ

                          Cơn ướt cơn khô cuộc trả vây thấm đẫm tận cùng

                          Đầm đìa tôi, đầm đìa anh, đầm đìa tất cả

                          Hoa đào có xót thương chăng khi vắng bầy thiên điểu di cư một nền mây cánh vỗ

                          Cố nhân, chừ, cố nhân !

                                  

                                                                                            VÔ DANH






                          




Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Mùa "đại dịch" không được phép đi đâu cả, ra vườn xới đất trồng mấy dây bầu. Tiết trời đã sang xuân, vài loài hoa đầu mùa đang nở rộ. Nghỉ tay ngồi bên thềm sân, bỗng dưng chợt nhớ đến một bài thơ say của thi hào Lý Bạch. Cách nay lâu lắm, đã hơn 12 thế kỷ, có một thi hào say khướt giữa một mùa xuân.
hắn thồ dĩ vãng trên lưng / như người nộm trong vùng trời không bóng / chạy băng băng trên cánh đồng cháy đỏ / đứa trẻ thân gầy quá tải
Theo ta qua đến chốn này / Hồn thơ chưa hết tháng ngày tả tơi / Nổi sầu viễn xứ khôn nguôi / Thương ta, có xót những lời đau không?
là vòng hoa trên trời / cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi / trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch / hãy cho tôi nụ cười thật tươi
tôi và bao người như những cái bóng mờ trong thế giới ảo / bị áp đảo ̶ ̶ ̶ xô đẩy vào và đè bẹp trên chuyến xe tốc hành / đi về vô tận trên xa lộ thông tin cao tốc choáng ngợp / chẳng bao lâu nữa thượng đế sẽ đến! bạn sẵn sàng chưa?
Trở về bến vắng tịnh không / Thân trơ quán tưởng mênh mông sắc chiều / Trở về bóng đổ liêu xiêu / Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi
Cuộc chiến vừa tàn / Sau ba muơi năm / Người chiến binh về thăm nhà…
Già an lạc, là già trong hy vọng, / Lòng sung mãn trong giấc điệp bình an. / Khi số tận kêu ta dừng bước tiến / Chỉ là tạm biệt, vô thường sắc không
thế gian đến hồi tận diệt / Mỗi ngày nghe tin người chết / đau đớn tức tưởi / những tinh hoa lụi tàn / những hồn oan
Bây giờ là cuối tháng 3. Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa tháng Tư đen, tháng Tư gẫy súng, tháng Tư năm 1975. Những trường học tại miền Nam biến thành nơi tâp trung, tù đày cải tạo của hàng triệu quân, cán chính của chính phủ Viêt Nam Công Hòa. Hàng triệu người phía Nam vĩ tuyến 17, vươt biên tìm đến vùng đất tự do.