Leilan

16/04/202009:21:00(Xem: 3670)


là vòng hoa trên trời 

cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi  

trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch 

hãy cho tôi nụ cười thật tươi  

tươi như những giọt nắng sớm mơn mởn bên khung cửa sổ ngày cách ly  

trong vũ trụ mênh mông chơi vơi hụt hẫng 

nụ cười leilan

nụ cười lây lan

nụ cười em là sự lan truyền của hy vọng 

 ̶ ̶  linh dược xoa dịu tỏa mát gây lại niềm tin vượt qua thử thách 

 ·

và hãy cho tôi nụ cười thật buồn  

buồn như những giọt mưa thẩn thờ bên khung cửa sổ ngày cách ly

tưởng nhớ những người mất hút trong vũng đen của cơn đại dịch  

nụ cười leilan

nụ cười lây lan

nhắc nhở trong từng hơi thở từng nhịp tim 

cái đau của người là cái đau của ta 

nỗi bất hạnh của người là nỗi bất hạnh của ta 

bởi ta và người tuy dị biệt mà đồng nhất 

 ̶ ̶ ̶  không thể chia lìa

·

và cô bé, hãy nhớ mãi mãi giữ nụ cười lây lan.  


Quảng Tánh Trần Cầm 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy | mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua | đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc | bằng những giọt nước mắt xốn xang
Tội cho một đất nước mà hơi thở của nó là tiền bạc | và ngủ giấc ngủ của những kẻ được ăn dọng phủ phê
Bão tới rồi bão đi | Quên ngay những mảnh vỡ | Như những người yêu nhau | Buông mảnh tình vừa lỡ
đi qua sông biển núi đồi | con tàu xanh chìm sâu trong mắt | vẫn hoang vu chòm lá | một thời choáng ngợp hồn ta
50 năm sau | Anh và em trở về ngang dòng sông Arkansas. | Dĩ vãng bơi giữa hoàng hôn rời nước. | Nước luôn mới mà sông rất cũ. | Bí mật tình yêu như nước với sông. | Tình sẽ cũ mà yêu luôn mới.
Người ngồi thản nhiên bình lặng | Năm tóc dài trôi thế giới
marfa nằm an nhiên trong hơi thở cạn | cơn mưa cuối tháng mười đã qua | đôi khi nàng thì thầm như gió | đôi khi thời gian đàn hồi | tôi ̶ ̶ ̶ tứ chi ngột ngạt thịt da râm ran | nhớ màu môi tái tím dưới ánh nến trắng
Nhịp lá rơi đang xô chèo dòng thu cập bến. Những con thuyền năm tháng sẽ tiếp tục dong buồm. Nơi chốn nào gọi là đáy đĩa mùa đi ơi Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh? Có phải là nơi Bình tàn thu vai phấn nghiêng rơi của thi nhân 80 năm trước? Hay trong cơn khát của mùa thu của Trang Thanh? Hay nơi dấu chân em lối vàng xưa của Lê Hoàng Anh? Hay nơi mùa trăng hóa quỳ vàng của Lê Vĩnh Tài? Hay nơi mặt đất dâng lên nuốt ánh mặt trời của Duyên? Hay nơi tiếng chạm của những viên đá tím của Nguyễn Thị Khánh Minh? Hay nơi rực rỡ hoàng hôn rực rỡ Đêm tháng 11 cuối cùng của Lê Chiều Giang?