Tháng Tư, Vùng Trời Không Bóng

22/04/202015:20:00(Xem: 3766)

hắn thồ dĩ vãng trên lưng 

như người nộm trong vùng trời không bóng

chạy băng băng trên cánh đồng cháy đỏ 

đứa trẻ thân gầy quá tải 

chân chao đảo theo dòng người và xe trên đường di tản   

lẫn trong tiếng phành phạch của chong chóng trực thăng 

người đàn bà lâm râm cầu kinh 

·

trong ý niệm non nớt thơ dại  ̶  ̶   

ai phạt mẹ tôi?  bà tôi?  

những người đàn bà dốc cạn một đời  

nuôi chồng nuôi con nuôi cháu 

không còn nước mắt khi vuốt mắt người thân  

  không còn nước mắt khi đấp vội nắm mồ ven lộ   

không còn nước mắt để khóc cho đời mình

·

hắn thồ dĩ vãng trên lưng 

chen chúc trên đường hội nhập của đám di dân 

ký ức phân hóa phát tán rơi rớt theo bước chân ngày tháng  

tháng tư  ̶  ̶  vẫn là tháng tư viêm da trong vô thức  

những người đàn bà năm xưa lần lượt bước qua 

lướt thướt lẻ loi không lời tựa hồn ma bóng quế 

·

rồi mất hút trong mịt mù lãng quên   

tháng tư  ̶  ̶  còn lại gì?   

còn chăng  ̶  ̶  vẩy nến đọng đặc đóng bụi và 

cơn đau tưởng chừng đã quên bỗng nhiên hí lộng tái phát  

còn chăng  ̶  ̶  bóng hình ẩn nấp trong trùng trùng sóng đêm câm 

lặng vật vờ vất vưởng chờ đợi nắng hạ ngậm ngùi thắp lửa quanh trời.   


Quảng Tánh Trần Cầm   


 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người đàn ông / đứng trên balcon hút thuốc / anh ta thả những cái vòng tròn khói
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.