Tâm Tình Mùa Đại Dịch

10/06/202015:15:00(Xem: 3695)

Xin trân trọng giới thiệu với quí vị độc giả yêu thơ của Việt Báo một bài tám chữ

 của nhà thơ Duy Nhân.  Đào Như-Chicago June-9-2020

  

TÂM TÌNH MÙA ĐẠI DỊCH 


Một mai đây đất nước này trở lại

Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa,

Chúng ta cùng nối lại bản tình ca

Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.


Thơ tám chữ vẫn muôn đời lãng mạn,

Vẫn mượt mà, tươi trẻ với thời gian.

Gửi cho em, với một chút nồng nàn

Khi thế giới đang vào mùa đại dịch.


Thuở hồng hoang đất trời còn mờ mịt

Vũ trụ này sỏi đá biết tương tư

Cho đến khi thế giới có loài người

Sống thân thiện trong yên bình, thịnh trị.


Trong một phút cuồng si và mộng mị

Với mưu đồ làm bá chủ thế gian,

Nên ai kia  đã không tính kỹ càng                         

Thả virus tấn công toàn thế giới.


Năm triệu người tưởng chừng như nghẹt thở.

Mấy trăm ngàn đã vĩnh viễn ra đi.

Không tiễn đưa, phúng điếu lúc chia ly.

Người ở lại xin dâng lời cầu nguyện.


Người ra đi, đã đi rồi- vĩnh viễn

Tội cho người ở lại, giống điên khùng:

Khi gặp nhau không tay bắt mặt mừng. 

Giữ khoảng cách, nhìn nhau như xa lạ !


Sợ chưa đủ nên phải đeo mặt nạ

Che mặt  mình giống như kẻ bất minh

Nhưng thật ra chỉ để bảo vệ mình 

Và cũng giữ an toàn cho thiên hạ


Mới mười chín, CôVi  lộng hành quá !

Thế giới này dễ đổ dưới chân cô ?

Mấy trăm năm mới xây dựng cơ đồ,

Chỉ vài tháng đã trở thành sương khói ?


Cả loài người có làm chi nên tội 

Nỡ lòng nào cô nhất quyết không tha?

Từ trẻ con cho đến những người già,

Và tất cả đều cùng chung số phận.



Từ cùng đinh tới quyền cao, chức trọng

Cũng vô thường, cũng bình đẳng như nhau.

Vé đồng hạng khi lên chung chuyến tàu,

Về âm cảnh cũng như miền cực lạc.



Kiếp con người mang tấm thân lưu lạc

Sinh khác giờ sao định mệnh như nhau ?

Đức Chúa Trời và Đức Phật trên cao

Có ngó xuống cũng đành cam bất lực !



Đau thương nào mà không là bài học

Cám ơn cô đã nhắc nhở cho đời :

Kiếp con người như chiếc lá vàng rơi

Hãy cố gắng yêu thương nhiều hơn nữa !


Một mai đây đất nước mình mở cửa

Anh sẽ về thăm lại xóm làng xưa

Việt Nam ơi ! Thương biết mấy cho vừa

Đã chiến thắng nỗi kinh hoàng đại dịch.



Chicago, Tháng 5 năm 2020

Duy Nhân


blank

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Những ai đã từng xin trợ cấp xã hội, nhận ân sủng sống qua ngày nuôi lớn con cái, sao không cho người khác cơ hội giống mình?
Giữa tang tóc của đại dịch, giữa hỗn loạn xã hội vì chuyện kỳ thị sắc tộc, và nỗi buồn mất mẹ, bài thơ COMMON DUST như một lời nhắc nhở cái đồng đẳng của thân phận con người: tất cả chúng ta đều là cát bụi, rồi sẽ về cát bụi. Bài thơ như nhắn nhủ chúng ta hãy làm hòa với nhau và làm hòa với chính mình.
Gần nửa thế kỷ sống ở Hoa Kỳ, nếu bạn chưa gặp kinh nghiệm bị kỳ thị, chưa buồn lòng vì chỉ khác màu da, có lẽ, bạn ngây thơ hoặc ngu ngơ hoặc giả vờ.
Chàng đã ra khỏi chiến tranh / Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng./ Như con dấu nung / Đóng vào trái tim chàng
và ở trung điểm bức ảnh / những dấu đạn xoáy vỡ gạch men trên tường / bếp lãng mạn? / bếp ấm cúng? / chỉ là hoang tưởng.
Những kẻ hèn luôn luôn tìm người khác tôn thờ. Những kẻ kém phẩm chất thường xuyên nói lời tồi tệ. Như một người sau khi đốt xác hốt tro, lượm một mảnh sọ chưa cháy, nhìn bên trong thấy chữ nghĩa khắc vào xương. Học nhiều vô ích khi luôn luôn tôn thờ thần tượng.
Mai xa phố thị về rừng / Cỏ cây chua xót đếm từng nổi đau / Ta về ngõ trống trước sau / Thấy trăng cổ tích, thấy sao đầy trời
Năm tháng cách ly trở lại chùa / Đường mòn ngõ trúc vắng hơn xưa / Đồi mây thanh thản sư vào hạ / Gió thoảng hương trầm hong nắng trưa
Sóng sánh trên mặt ly reo cười đến giờ đã hẹn. Rượu tìm lên vành môi, tràn vào lưỡi, xuống ướt hơi thở, say trái tim. Uống cạn. Cất ly vào hộp. Cất hộp vào thời gian.
mưa ballad hay mưa trong tim / mưa cầm dương dìu dặt vắng chìm / rừng thu xa réo rắt lá hát / rồi lá rơi trên vuông chiều im
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.