Gửi Người Mai Sau

25/07/202015:54:00(Xem: 3237)
 
I.
Người mai sau! Cho nhắn đôi câu
Thơ ta gửi theo tiếng hú trắng
Chịu khó hú theo mà bắt cầu
Mở ra đọc chơi, đỡ quạnh vắng

Rằng ta ơn phước được làm người
Được mần thơ cho hộc máu tươi
Huyết âm đỏ mịt mùng bão tuyết
Vũ trụ mồ côi từ lâu rồi!!!

Từ lâu rồi cái lạnh ngít đen
Tỉ độ âm nên ngịt tiếng kèn
Trái đất phun một luồng khí lạ
Thơ dâng ngùn ngụt choáng hơi men

Câu thơ ẩm tửu, chữ bạc mệnh
Nhưng vẫn còn tươi nghĩa tận cùng
Nhưng vẫn còn rực nghĩa tuyệt tận
Người mai sau cùng ta uống chung!!!

II.
Người mai sau cùng ta uống cạn
Sinh ly tử biệt rất đề huề
Rất ý tứ từ thiên cổ lụy
Sầu vô chung vô thỉ lóng nghe:

Tinh âm bay vút vút đá vang
Tinh tú hát rợp rợp hồng hoang
Ta đáp lễ một chầu trống ngực
Tim trong veo và óc chói chang

Ý tịch liêu những sợi khói bay
Tứ tịch lặng những tia nắng gầy
Ta đáp lễ một câu thơ mọn
Như cọng rơm ngọn cỏ cát lầy

Rất lạ như trời kia đất nọ
Chia tay từ trận gió sơ huyền
Chia tay từ âm A quá độ
Đi biệt không về đành lãng quên?!

III.
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Gửi vài nhịp xừ xang xê cống
Tặng hài nhi rươm rướm sắc màu
Có hơi thở ta vừa nhấp giọng

Vừa mới nhớm nửa bước chân đi
Vừa đôi tay chạm tiếng rầm rì
Vừa chết mười phương hương trổ nhạc
Vừa em khép mắt đẹp trầm mi!!!

Đẹp nát tan, vũ trụ lỡ làng
Ta sầu câm sẩy bước tan hoang
Thời gian? Bóng mộ u hồn đắp
Một đống hư không đành cười khan

Đành khóc thầm mần thơ đếm đo
Vũ trụ lừng hương một cọng ngò
Khẩn thiết tạ ơn em gửi lại
Một trời ngây dại để dành cho…

IV.
Cho ta thấu hiểu tình muôn trượng
Biêng biếc muôn tinh tú nháy hoài
Em đã cho ta muôn tưởng tượng
Thơ mần ngưỡng vọng cọng… ngò gai!!!

Giỡn chơi cho đỡ cơn trầm uất
Vỗ trán reo: Thơ đã túa về
Đoàn quân chữ nghĩa chen vai hát
Âm cuồng thanh nộ, sướng đê mê

Thời ta trú ngụ rất ồn ào
Thiệt tình: Thơ là chuyện tào lao
Mà sao xanh mặt chiêm bao miết
Trí muốn quên mà hồn cứ trào

Cứ trào miết lời núi lời sông
Lời ta xưa: Mèo mả gà đồng?!
Có thể lắm, ai mà biết được
Trào thì mần như ngọn triều đông!!!

V.
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Nếu gặp ta bên cầu thệ thủy
Đang nhậu với ngài Ôn Như Hầu (*)
Thì xin có đôi lời hoan hỉ!!!

Hoan hỉ địa chào nhau khinh khoái
Nhậu khinh không tỉnh rụi nhớ hoài
Ta lầm lũi nên rất gần gũi
Những linh hồn oan nghiệt tả tơi

Ta bụi bặm bầm xác dập thân
Nên thương câu thiên địa phong trần
Em hồng nhan còn ta bạt mạng
Ham mần thơ chí tử nên…đần

Nên ghiền sống ghiền chết ghiền em
Ghiền bơ vơ ghiền thức thâu đêm
Ghiền âm cựa khẽ trong đáy mộ
Ghiền nhớ trời sâu hút lỗ đen…

VI.
Ghiền ngắm em nằm ngủ như nguyệt
Khép hai tà và mím hai môi
Tiếng mớ mộng, lời thon hai búp
Niềm rưng rưng, thơ vuột mất rồi!!!

Ôi những tiếng thất thanh cổ độ
Bóng ta ngồi nhìn dáng em nằm
Một chớp nháy ngàn thâu vắn số
Một thoáng đời vạn thuở mất tăm

Thời ta trú ngụ người giết người
Chết rất oan và chết rất tươi
Người khôn quá thành ra… ác quá
Chủ nghĩa thành bom dội ngút trời!!!

Sầu khôn kham, mộng cũng khôn kham
Lay hoay chờ chết không càm ràm
Chặc lưỡi, đôi khi cũng tiếc thật
Trần gian đẹp quá, chết sao cam?!

VII.
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Tự dưng mần thơ mà rơi lệ
Chẳng lẽ khóc rống mà vô cầu?!
Thân còn tục lụy giữa nhân thế

Trùng sinh? Nào biết được then chốt
Vũ trụ bí mật và âm u
Xin nguyện làm con ma lù đù
Muốn trùng sinh thì rờ sau… ót

Vũ trụ ơi! Có chi vui không?!
Hẳn là vui tịch mịch mênh mông
Hẳn là dứt huyễn hoặc sống chết
Luân vũ tưng bừng, ta rất mong

Rất mong em cùng ta bụi bay
Quấn quít bên nhau, âm tròn đầy
Người mai sau ới lên một tiếng
Bay bay bay bay bay bay bay…

12.2009, hiệu đính 6.2019
(*) Ôn Như Hầu, biệt hiệu của Nguyễn Gia Thiều (1741-1798), nhà thơ thời Lê Hiển Tông. Ông là tác giả Cung Oán Ngâm Khúc, tác phẩm nổi tiếng của văn học Việt Nam.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thiên Lý Độc Hành, là tựa một tập thơ của Thầy, và cũng là bốn chữ được viết treo trên hương án của Thầy tại chùa Phật Ân, huyện Long Thành, nơi Thầy ở vào những năm tháng cuối đời. Thiên lý độc hành, hình ảnh biểu trưng nhất về Thầy Tuệ Sỹ, muôn dặm cô lữ dằng dặc nỗi ưu tư phận nhà vận nước…Và, khó làm sao để tường tận cái chấp chới của vạt áo tỳ khưu đẫm ánh trăng đêm, thấp thoáng ẩn hiện Người và cõi thơ tịnh tĩnh. Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở/ Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan... Hỏi, tại sao, vì đâu, lòng muối kiên định... để bất khuất chưa tan?
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.