Pandemic

08/08/202011:01:00(Xem: 3054)

Không ai muốn thấy điều lẫn tránh

của mùa tai ương

cuộc sống không dễ dàng

thu hẹp đến độ không ngờ

người người nhìn nhau bên kia lằn ranh giới hạn

ai cũng phải tìm về

một nơi mà một thời

người ta gọi là tổ ấm!

và một thời từng bẳng lãng quên

bằng những biện minh có thật 

là nơi trú ẩn

hay chỉ một nhà tù?

mà tự do

không nơi biểu hiện

chỉ còn là khẩu hiệu phóng túng

trên tiếng cười reo đắc thắng của tuổi trẻ hôm nay

không tự do tự nguyện

hay bắt buộc tự do?


Không phải ai cũng muốn

vì người ta không thể ác tâm với chính mình

lại dễ dãi với điều đớn đau giấu mặt

vì tự do không thể nói,

không thể định nghĩa, 

mà chỉ có thể hiểu và tự hỏi 

sống không thể thiếu tự do 

nhưng hôm nay

cái chết có quyền tự do chọn lựa?

bên kia quê nhà/ai cũng có một quê nhà!

bao con người có quyền tự do chọn lựa?

hay chính trị đào sẵn cho mỗi người

một nấm mồ tự do dân chủ? 

thế nên

chúng ta cứ phải lưu đày trên chính quê hương

hay lang thang khắp nơi

mà không bao giờ được tự do chọn lựa?

 

pandemic hôm nay 

bắt đầu

cuộc đầu phiếu vĩ đại

cho những giá trị con người

từng bị mất cắp

từng bị chôn vùi

dưới đống tro tàn ngụy tín

hay bị lừa đảo, sang đoạt vào tay bọn cơ hội

liệu có quá trễ cho con người, 

cho bao quê hương, 

cho những đất nước

sống thường trực với sự khuynh đảo chính trị

của lũ mị dân, độc tài, đạo đức giả

là thứ pandemic kinh niên của nhân loại

năm nay không ai bầu

coronavirus 

đại biểu

cho nỗi khốn cùng loài người

đắm chìm trong thời mạt vận đạo đức

chết đuối luân lý trong đống bùn sình chính trị tai ương 

trong khi

chiến tranh chưa đủ cho con người 

nhận ra bàn tay đẫm máu của mình

Và lầm lẫn giữa sự kiêu ngạo truyền thống

Với hạnh phúc có từ sự yêu thương, khoan thứ,

ân cần tử tế với nhau

như

tay trái cầm súng

tay phải ban phát thực phẩm 

và trên đầu môi chót lưỡi gia ân

thì bóng tối sau lưng mỗi người

là huyệt mộ đào sẵn

của những kẻ đại diện

cho quyền lợi số đông

chờ kết cuộc một lời hứa hẹn!


Pandemic

bàn tay công lý

dành cho lũ người

phung phí không chút tiếc thương

lòng trắc ẩn một thời thượng đế 

khai sinh ban cho họ bóng tối hôm nay

đã chôn vùi bao khát vọng thiết tha

dành cho thuở chào đời

bập bẹ tiếng kêu yêu thương,

nụ cười hi vọng

tiếng khóc bình minh cuộc đời

và vinh danh khốn khó để

vượt qua những tường thành 

dị biệt hôm nay

có bao cái chết bất minh?

trong ánh sáng le lói công lý què quặt

soi qua khe hở quyền lực

tai vang tiếng kêu hấp hối của nạn nhân

“tôi không thở được!”

Vì bị đè dưới sức nặng của kỳ thị chủng tộc, 

nên hòn đá Pandemic

đang trở thành quả núi 

trên vai mọi người

cho mùa địa ngục

cho thời tai ương

mà Sisyphus phải vác trên lưng

leo lên đỉnh núi cao cốt ném bỏ nỗi cùng khốn con người 

rồi xuống núi nhặt lên như niềm hi vọng

để tiếp tục chịu hình phạt 

vì dám lừa bịp đánh tráo cái chết 

với sự sống muôn đời bằng chính 

những giá trị một thời vun đắp 

pandemic

di sản của những phản bội 

tráo trở con người hôm nay!


lê lạc giao

8/2/2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
kính thưa sáu tám mênh mông / ru ta từ thuở mẹ bồng trên tay / mùa đông quê ngoại sương bay / phên tre gió tạt gò mây nắng chìm / tay huơ chân đạp chiều im / o oe tiếng khóc tiếng bìm bịp kêu /
Chợt / Chợt / người hóa thành con ve / chôn ấu trùng xuống đất / chờ mươi năm sau tái sinh.
Giải Nobel Văn Chương năm nay, 2020, được trao cho nhà thơ người Mỹ Louise Glück, theo bản tin của BBC cho biết hôm Thứ Năm, 8 tháng 10 năm 2020.
Hưu về viết sách bàn thơ phú lòng xót xa thì chữ xót xa mấy chục năm hèn đau đã đủ còn chút linh hồn thả nó ra
fake news, fake story làm hư hai ống kính. Không thể tin những hình ảnh thu nhận. Càng không tin ý nghĩa như đã thấy. Phải chăng mắt đã trở thành vô dụng? Nếu mắt thấy tai nghe đều là giả, tội nghiệp, làm người ! Lạc lõng biết bao ! Hiu quạnh biết bao !
Tâm tư khô cạn mạch nguồn Mốc meo chữ nghĩa buông tuồng tứ thơ Trần gian có gã khù khờ Mấy mươi năm lẻ chưa hề tỉnh ra
Đời ngắn một gang tay. Đo sao hết chiều cao tham vọng. Tim nhỏ một nắm tay. Chứa sẽ vỡ máu độc tôn. Thuốc. Thuốc, Thuốc, Trẫm cần phải sống. Trẫm giỏi nhất hoàn cầu.\ Thuốc. Thuốc. Thuốc. Trẫm muốn ngút hơi. Thở mong manh làm sao bất tử? Tạc tượng lên núi cao? Thuốc. Thuốc. Thuốc. Nếu trẫm chết, các ngươi sẽ phải chôn theo. “It is what it is.” (1)
Lửa nhỏ đốt mãi sẽ cháy rừng. Cháy lớn, cháy lan vượt kiểm soát, cháy luôn quốc gia, cháy lương tâm, cháy tự do, cháy hấp hối.
ngày tháng 9 nhìn lại khúc phim quá khứ cô lập con tim giữa những bao la kịch bản buồn và những bài ca từ giã giam mình giữa ngôn ngữ của những lặp lại xuôi tay buông lững
“Vì Tôi Là Người Việt Nam” là một bài thơ mang tứ tượng trưng qua cách diễn tả biểu hiện. Một bài thơ biểu lộ sự hoạt động của trí tuệ và sự xuất hiện của cảm xúc. Một bài thơ kết hợp giữa ý thức và vô thức. Một bài thơ xứng đáng là thơ đấu tranh có giá trị nghệ thuật của nhà thơ Hoàng Anh.