Nhà Thơ Mỹ Louise Glück Thắng Giải Nobel Văn Chương Năm 2020

08/10/202010:14:00(Xem: 3052)

Louise Gluck

 

Giải Nobel Văn Chương năm nay, 2020, được trao cho nhà thơ người Mỹ Louise Glück, theo bản tin của BBC cho biết hôm Thứ Năm, 8 tháng 10 năm 2020.

Glück được công nhận vì “giọng thơ không thể nhầm lẫn của bà, mà với vẻ đẹp sầu khổ làm cho sự hiện hữu của từng người trở thành phổ quát” theo Viện Hàn Lâm Thụy Điển là nơi giám sát giải thưởng cho biết.

Viện này cho biết thêm rằng bà đã “ngạc nhiên” khi nhận được cú điện thoại thông báo của họ.

Glück, sinh năm 1943 tại New York, sống tại tiểu bang Massachusetts và cũng là giáo sư Anh Văn tại Đại Học Yale.

Thư ký thường trực của Viện Hàn Lâm Mats Malm nói rằng ông đã nói chuyện với Glück ngay trước khi đưa ra thông báo.

“Thông điệp đến như là một ngạc nhiên, nhưng đã được đón nhận tính tới nay như tôi có thể nói thế,” theo ông cho biết.

Bà là người phụ nữ thứ tư đoạt giải Nobel Văn Chương kể từ năm 2010, và là người phụ nữ thứ 16 kể từ khi Giải Nobel được trao lần đầu tiên vào năm 1901. Người Mỹ mới đây nhất lãnh giải Nobel là Bob Dylan vào năm 2016.

Glück đã thắng Giải Pulitzer vào năm 1993 cho tuyển tập The Wild Iris của bà và thắng giải National Book Award vào 2014. Những vinh dự khác của bà gồm Giải Thơ Bollingen trong năm 2001, Giải Wallace Stevens Award trong năm 2008, và Gỉải National Humanities Medal trong năm 2015. Bà cũng là biên tập viên của tuyển tập thơ The Best American Poetry trong năm 1993.

Thơ của bà tập trung vào hiện thực đau khổ của con người, nói đến những chủ đề như cái chết, tuổi thơ, và cuộc sống gia đình.

Bà cũng lấy cảm hứng từ thần thoại Hy Lạp và những nhân vật của họ, như Persephone và Eurydice là những nhân vật thường là các nạn nhân của sự phản bội.

Viện Hàn Lâm cho biết tuyển tập Averno năm 2006 của bà là một “tuyển tập tuyệt tác, là sự diễn giải có tầm nhìn xa về huyền thoại xuống Địa Ngục của Persephone trong sự giam cầm của thần chết Hades.”

Chủ tịch của ủy ban giải Nobel là Anders Olsson, cũng đã ca ngợi giọng thơ “thẳng thắn và không khoan nhượng” của nhà thơ, là “đầy hài hước và dí dỏm.”

12 tuyển tập thơ của bà “được biểu thị bởi sự đấu tranh cho sự trong sạch,” theo ông cho biết thêm, so sánh bà với nhà thơ Mỹ Emily Eickinson với “sự nghiêm trọng và không muốn chấp nhận các nguyên lý đơn giản của đức tin.”

Giải Nobel Văn Chương được trao cho người “đã sáng tác trong lãnh vực văn chương tác phẩm xuất sắc nhất trong chiều hướng lý tưởng.”

Những thi phẩm của bà gồm có như sau:

 

-         Faithful and Virtuous Night (Farrar, Straus and Giroux, 2014)

-         Poems: 1962-2012 (Farrar, Straus, and Giroux, 2013)

-         A Village Life (Farrar, Straus, and Giroux, 2009)

-         Averno (Farrar, Straus, and Giroux, 2006)

-         The Seven Ages (Ecco Press, 2001)

-         Vita Nova (Ecco Press, 1999)

-         Meadowlands (Ecco Press, 1996)

-         The First Four Books of Poems (Ecco Press, 1995)

-         The Wild Iris (Ecco Press, 1992)

-         Ararat (Ecco Press, 1990)

-         The Triumph of Achilles (Ecco Press, 1985)

-         Descending Figure (Ecco Press, 1980)

-         The Garden (Antaeus, 1976)

-         The House on Marshland (Ecco Press, 1975)

-         Firstborn (New American Library, 1968)

 

Mời độc giả Việt Báo đọc bài thơ The Red Poppy (Đóa Anh Túc Đỏ) của nhà thơ Louise Glück.

 

The Red Poppy

 

The great thing

is not having

a mind. Feelings:

oh, I have those; they

govern me. I have

a lord in heaven

called the sun, and open

for him, showing him

the fire of my own heart, fire

like his presence.

What could such glory be

if not a heart? Oh my brothers and sisters,

were you like me once, long ago,

before you were human? Did you

permit yourselves

to open once, who would never

open again? Because in truth

I am speaking now

the way you do. I speak

because I am shattered.

 

Đóa Anh Túc Đỏ

 

Điều tuyệt vời

là không có

phiền lòng. Những cảm giác:

ồ, tôi có những thứ đó; chúng

điều khiển tôi. Tôi có

chúa trên trời

gọi là mặt trời, và mở ra

cho ông, cho ông thấy

ngọn lửa trong trái tim tôi, lửa

như sự hiện hữu của ông.

Điều gì có thể vinh quang như thế

nếu không là trái tim? Ồ, các anh chị em của tôi,

phải chăng đã có lần yêu thích tôi, lâu lắm rồi,

trước khi bạn làm người? Bạn đã

cho phép mình

một lần mở ra, rồi sẽ không bao giờ

mở lần nữa? Bởi vì trong sự thật

Tôi đang nói bây giờ

là cách các bạn làm. Tôi nói

bởi vì tôi tan nát.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhánh mặt trời hừng đỏ / Lung linh trên cánh hoa / Hai ta trên cánh hoa / Mà chẳng hề thấy mặt
Tưởng nhớ nhạc sĩ: Lam Phương - Anh đã biết, chuyến tàu thống nhất / Chiều Tây Đô, chiều thu ấy nghẹn ngào / Nửa đời yêu em, nửa đời gian khổ / Sầu ly hương, gác vắng đơn côi. Chiều hành quân, chuyến đò vĩ tuyến Chỉ có em, con chim nhỏ, mắt người tình Đêm tiền đồn, tình như mây khói Tháng tư buồn, như giấc chiêm bao
Hỡi mặt trời, hãy chiếu sáng hơn thêm / Và cơn mưa, hãy vì tôi đổ xuống / Những giọt sương trên cánh đồng buổi sáng / Làm dịu dần vầng trán đẫm mồ hôi. / Hỡi bão tố, xin hãy thổi lên tôi / Cho tôi bay qua bao nhiêu vùng đất / Hãy mang tôi đi về miền xa nhất / Thêm một lần được nằm xuống nghỉ ngơi.
Giáng sinh 2020 thế giới ghi nhận chuyện lạ kỳ. Hầu hết các ông già Noel đều bịt mặt. Lần đầu tiên trong lịch sử, ông già thân ái bị cách ly. Mỗi năm, ông ấy mặc áo quần đỏ, mang râu trắng. Ngồi trong thương xá dưới gốc cây thông. Hô hô hô... Merry christmas ...
Mời đọc nhân ngày sinh nhật thứ 190 của Emily Dickinson (12/10/1830-05/15/1886). Bài "We grow accustomed to the Dark/Quen cùng bóng tối" được sáng tác trong khoảng thời gian nhà thơ trải qua những mất mát tàn khốc trong đời.
Lịch sử luôn luôn có loài chim bay ngửa. Mỗi trăm năm xuất hiện một lần. Bị ép bay sấp, chúng cùng quẫn rồi chết. Chim bay ngửa hót không âm thanh.
Vó ngựa cuồng rông đường thiên lý / theo về bụi đất rợp đồng hoang / mắt xanh đã mờ dấu kim-cổ / tự tình rớt lại những bâng khuâng.
ngồi đây tóc rối bời bời / xuân đông thu hạ gọi mời thiên thu / cảm lòng một chút sương mù / thấm lưng nghe mỏi tiếng ru chợt buồn.
Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi. Nơi đó trở thành quen thuộc. Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu, ngồi rất lâu. Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Có thể nói đây là thời thổ tả lẫn lộn vĩ nhân với những anh hề vở hài kịch không màn kết cục ngoặt nghoẽo cười cho đến tái tê