Ghế Đỏ Chờ Ai Trước Cửa?

22/03/202109:42:00(Xem: 2767)

Untitled

 

Trước cửa nhà luôn luôn có chiếc ghế đỏ,

bỏ trống.

Đỏ tươi như máu nhạt màu theo nắng mưa,

thành đỏ hườm.

Đỏ của chiếc ghế chín mùi mùa rục rã.

Mõi mòn nứt những khe tróc sơn.

Vì chờ mãi,

nhân vật đó chưa đến.

Nhưng sẽ đến bất ngờ.

 

 

Tôi đoán chừng

sẽ có một lần,

Tôi thích đêm hơn ngày,

khi hé cửa

nhìn ra,

người ấy đã ngồi sẵn,

Đội mũ che kín mặt.

Áo dài trùm kín tay chân.

Một bóng đen trong bóng tối.

Bất động đợi chờ.

Không còn cách nào từ chối.

Hơn nữa, đã từ lâu tò mò.

Nay phấn khởi sắp khám phá.

Nẻo của người già về lại bào thai.

Trở vào nhà

từ giã vợ con đang ngủ,

Dù chuẩn bị sẵn sàng,

vẫn nát lòng bịn rịn.

 

Mở cửa bước ra.

Người ấy đứng chờ ngoài cổng.

Một sức hút kéo tôi về hướng tối tăm.

Quay nhìn lại.

Quên viết giấy dặn người nhà,

từ nay nên cất chiếc ghế đỏ.

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn thân tôi là quân nhân xuất sắc. Anh vào cuộc chiến với quân hàm thiếu úy. / Sau sáu năm, rời chiến tranh bằng cố thiếu tá / Trở về nhà, lạnh lùng, câm lặng, / trong hộp gỗ, anh chỉ còn một cánh tay.
Quán tưởng Thượng tọa Thích Tuệ Giác, Trụ trì Thiền viện Trúc Lâm Đại Đăng vừa viên tịch lúc 4:30 chiều thứ Bảy ngày 10-4-2021 tại Thiền Viện Đại Đăng, San Diego, California, Hoa Kỳ.
tháng tư / vợ chồng già dẫn nhau ra phố / nắm chặt tay nhau sợ ngã / leo lên chiếc xe điện màu vàng / Bruxelles êm đềm mùa dịch / một câu hỏi không nghe trả lời câu hỏi thứ hai bắt đầu bực dọc / tình yêu xế chiều luôn gai góc và đầy những khắc phục / vẫn chứa nhiều câu hỏi / với những trả lời không cần thiết
Người đàn ông Á Châu đi bộ, / đội mũ sụp che đầu. / Bốn thanh niên da trắng xuất hiện, vây quanh. / Người đàn ông quỳ xuống, / rồi bất chợt phóng lên, / tay đấm, tay chặt, / đá song phi. / Bốn thanh niên ngã nhào, bất động.
Khi mặt trăng làm mặt trời nửa khuya. Tất cả mọi thứ cần đảo ngược. Con người đã sai từ sơ sinh. Nhân loại đã lầm từ tiền sử. Chúng ta thật sự không biết mình là ai?
con chim én kiên trì vượt châu lục / bay về đồng bằng đúng hẹn / mang thông điệp mùa xuân cho cả bầu trời / niềm vui thắp sáng cùng mây / rồi tan vào hư không
Lơ lửng trời cao dõi mắt trông / Cánh dù ra biển nhớ phương đông / Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước / Đêm đến rồi đi những đợi mong / Đất khách tha phương sầu viễn xứ / Nước người lưu lạc nhớ non sông / Một thời ngang dọc còn chưa dứt / Quê cũ ngày về hết lưu vong
lời chào từ thân cây mùa đông những cành khô đen màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt vẫn ngôi nhà nóc đỏ cười với cơn mưa về đây ngồi trên phiến đá ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu thương cho bản thân buồn cho số phận nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng / nằm cạnh tảng đá xanh / lượm lên là dỗ dành / trên tay thành hạt ngọc / gió mùa thu trên tóc / bay qua ngõ phố mềm / nhìn nhau sương lặng lẽ / chiều nay sao thật êm
Rồi ngày ngày, sau này Khi rời xa, ở một miền đất khác / Trong giấc mơ em nơi xa xôi / Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn / Và em, em không hề quên tôi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.