Muốn Ôm, Tưởng Dễ Lắm Sao?

11/06/202100:01:00(Xem: 5759)
IMG_5515
Minh họa: Đinh Trường Chinh

                       

 

 

Đàn ông biết được phụ nữ bao nhiêu?

Tôi dùng chữ “biết”, không phải ý chữ “hiểu”. Tôi không dùng chữ “đàn bà” vì e rằng thiếu kính trọng.

Tôi lấy vợ đã gần nửa thế kỷ. Đã bắt tay, chào hỏi vài ngàn phụ nữ và nhìn ngắm họ qua trăm ngàn vóc dáng khi du hành nhiều nơi trên thế giới, nếu tính luôn trên truyền hình, qua video, con số có thể lên hàng triệu. 

Nói như vậy, bạn đọc có thể lầm tưởng tôi là người có bản lãnh biết về phụ nữ, thực tế, như Louis de Bernières đã nói: “Đường lối phụ nữ chinh phục trái tim đàn ông là khiến cho anh ta tưởng bở đang làm cô thích thú.” (“That's how a woman wins a man heart, by making him think that he amuses her.)

Hầu hết, khi đàn ông cười với phụ nữ, thấy được ngụ ý muốn đến gần. Trong khi phụ nữ cười với đàn ông, lả lơi một cách từ chối.

Một anh bạn người Hy Lạp giải thích với tôi trong chuyến đi Santorini, “Khi đàn ông nhìn phụ nữ bằng ánh mắt mơ tình, ông ấy muốn hỏi: Có thể nào cho tôi mượn một nụ hôn, tôi xin thể, sẽ trả lại gấp đôi.” Kinh nghiệm riêng của tôi, khi phụ nữ nhìn đàn ông, hầu hết, bằng ánh mắt thăm dò: anh có gì bảo đảm không? Dĩ nhiên, bảo đảm đầu tiên là nhiều tiền, tiếp theo, chức vị, bằng cấp... sau cùng là đẹp trai. Thơ văn chắc chắn là khó được chấp nhận, các món Việt ngữ này phải chờ đến sau khi chết, may ra mới có kết quả, thuộc vào loại tài sản mơ hồ.

Phụ nữ cũng đa tình như đàn ông. Đàn ông đa tình trong đa dạng và phung phí, đôi khi hoang đường. Phụ nữ đa tình có bảo hiểm. Nơi thành phố tôi đang cư ngụ, có một nữ nhân rất nổi tiếng vì đã qua ba đời chồng. Ông nào cũng giàu có, chức tước và bảo hiểm cao, nhưng chết sớm. Bà không cần làm gì cũng trở thành đa triệu phú. Trong khi đàn ông lấy nhiều vợ, càng lúc càng nghèo.

Thốt lên những lời này vì vào cuối đời tôi mới nhận thấy người phụ nữ khôn ngoan một cách thiên phú. Điều mà đàn ông lầm lẫn khi nghĩ họ ngây thơ, hiền lành, tuân phục … Đúng. Họ có thể ngây thơ, hiền lành, khuất phục, nhưng tàng ẩn bên trong là sức nhạy cảm mãnh liệt “biết không cần thấy,” “quyết định không cần lý luận,” và “buồn rồi khóc không cần phải chiến đấu.” Sự khôn ngoan, khôn lanh, khôn khéo, khôn âm thầm, khôn mới nhìn tưởng dại của họ chính là sự đáng yêu nhất mà khi gần chết tôi mới lãnh hội.

Với khả năng trời cho này, tuy một số ít phụ nữ gây sóng gió, nhiễu nhương, nhưng đa số đã sử dụng khôn ngoan giữ gìn bình an cho gia đình, thành công cho chồng, thành tựu cho con cái. Lúc trẻ, phụ nữ như bông hoa, đẹp xấu gì cũng thơm bát ngát. Về già, phụ nữ trở thành mái nhà, lớn nhỏ gì cũng bao che mưa nắng.

Phụ nữ rất tốt với chồng con nhưng đối với người đồng phái nên cẩn thận. Thông thường, người đàn ông thành công, luôn luôn có một phụ nữ chống lưng, hoặc vợ hoặc mẹ. Nhưng nếu có cả hai, người ấy có thể thành công nhưng bị hư rách màn nhĩ. Eleanor Roosevelt viết: “A woman is like a tea bag – You can’t tell how strong she is until you put her in hot water.” (Phụ nữ như túi trà gói - Bạn không thể biết họ đậm và đắng ra sao cho đến khi bỏ vào nước sôi.) Nếu bỏ hai gói vào một ly, ly không vỡ là chuyện lạ.

Đức tính cao cả nhất của phụ nữ là lòng vị tha. Nhưng đàn ông phải nhớ kỹ: họ sẽ không bao giờ quên những gì họ tha thứ.

Thốt lên những lời này, nhân đọc một bài thơ của nữ sĩ Nobel Louise Gluck, khấy động ý nghĩ về tính khó hiểu của phái nữ. Nói một nghĩa là hai. Nói mười nghĩa là không có. Mới biết, muốn ôm phụ nữ không phải dễ:

Mỗi năm, hai lần, chúng tôi trang hoàng đèn Giáng Sinh –

mùa sinh nhật Chúa và cuối tháng Tám,

để cầu chúc mùa màng được tốt lành,

vào ngày gần cuối tháng,

nhiều người đến tham dự,

kể cả những bô lão di chuyển khó khăn –

 

Họ đến xem đèn màu,

trong mùa hè luôn luôn có âm nhạc

và khiêu vũ.

 

Đối với tuổi trẻ, lễ hội này là tất cả.

Nơi tạo ra sinh lực –

những gì tắt ngúm dưới ánh sao

sẽ bắt đầu sáng trong ánh đèn quảng trường.

 

Giữa khói thuốc lá, phụ nữ tập trung dưới hiên vải nhiều màu

hát những ca khúc nổi tiếng trong năm,

những má nâu vì nắng đang hồng lên vì rượu.

Tôi nhớ hết những chuyện này –

đám bạn và tôi, một cách nào đó, đổi đời theo âm nhạc,

Các phụ nữ rất dạn dĩ,

còn mặt trời nhút nhát như nhiều thứ chung quanh

Bùa mê ám chúng tôi, đó cũng là căn bệnh,

nam nữ tìm đến nhau tình cờ một cách ngẫu nhiên,

dưới đèn lấp lánh, gây mê muội,

vì những gì xảy đến sẽ trở thành mãi mãi –

 

Dường như lúc đó

chỉ là cuộc chơi, thật như vậy – thích thú, tự nhiên,

tan nhanh như khói,

như mùi nước hoa trên kẽ ngực đàn bà,

nồng nàn, đang nhắm mắt.

 

Chuyện này vì sao xảy ra?

Do đánh hơi, cảm giác –

người nam tiến đến gần người nữ,

mời nàng ra sàn nhảy, nghĩa là:

em có thể cho anh ôm không?

Nàng có nhiều cách trả lời,

xin chờ bản nhạc khác,

một chút nữa nha,

hoặc từ chối, quay nhìn nơi khác,

như thể xem chàng không ra gì

cho dù đêm đó không ai mời nhảy.

Nàng cũng có thể nhận lời,

em rất thích khiêu vũ,

ngụ ý,

em muốn được anh ôm.*

 

(At The Dance, A Village Life, trích Louise Gluck Poems 1962-2012, trang 606.)

 

Ngu Yên.


(Độc giả có thể vào đường link dưới đây để tìm đọc 108 bài viết và 12 cuốn sách lưu trữ của tác giả Ngu Yên, đọc và tải xuống miễn phí.

https://independent.academia.edu/TienNguyen228/Papers

 

---

*Bản gốc:


At The Dance

 

Twice a year we hung the Christmas light -

at Christmas for our Lord's birth, and at the end of August,

as a blessing on the harvest -

near the end but before the end,

and everyone would come to see,

even the oldest people who could hardly walk -

 

They had to see the colored lights,

and in summer there was always music, too -

music and dancing.

 

For the young, it was everything.

Your life was made here – what was finished under the stars

started in the lights of the plaza.

Haze of cigarettes, the women gathered under the colored awnings

singing along with whatever songs were popular that year,

cheeks brown from the sun and red from the wine.

 

I remember all of it - my friends and I, how we were changed by the music,

and the women, I remember how bold they were, the sun timid ones along with the others -

 

A spell was on us, but it was a sickness too,

the men and women choosing each other almost by accident, randomly,

and the lights glittering, misleading,

because whatever you did then you did forever -

 

And it seemed at the time

such a game, really - lighthearted, casual,

dissipating like smoke, like perfume between a woman breast,

intense because your eyes are closed.

 

How were these things decided?

By smell, by feel - a man would approach a woman,

ask her to dance, but what it meant was

will you let me touch you, and the woman could say

many things, ask me later, she could say, ask me again. Or she could say no, and turn away,

as though if nothing but you happened that night

you still weren't enough, or she could say yes, I'd love to dance

which meant yes, I want to be touched.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi khuyên ông tạm dừng ra quán uống rượu uống cà phê / bạn ta theo đảng Dân Chủ cũng nhiều mà Cộng Hòa cũng lắm / động tới chuyện bầu cử, vaccine, covid, khẩu trang / thế nào cũng có khả năng choảng nhau văng nước miếng / lúc say máu ngà có tránh trớ virus gì đâu?
“Đôi khi Chàng gần, đôi khi Chàng xa / Chàng vẫn ngồi đâu đó từ hôm qua / Cho đến hôm nay, và ngày mai nữa / Dòng sông vẫn đầy và trôi đi xa.”
Cả Trung Quốc, một cõi người đông như cỏ, mới có một tài năng thần kỳ như Bào Đinh, cắt thịt như gió xuyên qua lá, tưởng chừng là loạn đao, mà lại thứ tự lành nghề, đạt đến kỹ thuật cao, và nghệ thuật độc nhất vô nhị. Nhưng vài mươi năm sau, ông ta qua đời. Từ đó, không còn ai thừa kế. Tài năng vượt thời gian trở thành truyền thuyết. Về sau, biết bao nhiêu người vì truyền thuyết đã mơ tưởng tu luyện để tiến đến nghệ thuật kỳ tài. Vì không thể nào lưu truyền, tài năng cắt thịt không mang lại ích lợi chung là bao nhiêu.
khi tôi ngước mặt trả lời / bà đã quay lưng / nắng sớm vươn theo lấp lánh / trên tóc trên vai / áo phất phơ bay trong gió
chút ánh sáng của núi rạng đông / phương đó quê hương là mặt trời / rót chén rượu ân tình nắng ấm / lòng xao xuyến như lần đầu tìm nhau / tấm lòng như con nước dâng cao / hạnh phúc như đến từ vũ trụ / giấc mơ vẽ lên bức tranh trăm nỗi / cuộc tương phùng cuối đời
Thơ ông có bí mật ma thuật ra sao? Xin đọc Howl (Hú), bạn đọc sẽ thấy chữ nghĩa biến hóa, phẩm chất văn chương văn học, cách mạng văn học, hòa tan vào nhau, cuồn cuộn bất ngờ, như múa lân, không biết lúc nào nó ngóc đầu, đập đuôi, xàng xê, nhảy cao, trồn đồn, lăn chiên. Đám muá lân đó, có Bùi Giáng đóng vai tề thiên đầy phép tắc và huyền thoại.
Saigon mẹ tôi không miếng trầu tươi / Không miếng vôi nồng, môi miệng biếng cười / Mẹ ngồi lặng nghe từng con số tới / Số cứ tăng dần, mắt Mẹ lệ rơi
bất kể dự báo thời tiết hôm nay & mười ngày tới / ở một nơi rất riêng tư ̶ ̶ ̶ trước không hề có tên / nay gọi vùng vịnh bóng đè / đối mặt một đại dương chưa bao giờ phẳng lặng
Ba bài thơ trên được trích từ tập sách "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang, sách gồm những bài tùy bút ngắn tác giả viết "Mà như vẽ lại... không hề tẩy xóa, chẳng tô vẽ thêm..." và những bài thơ "hiện thực đầy ẩn dụ". "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang là cuốn sách đầu tay và duy nhất được tác giả gởi tặng đến những người bạn của Nghiêu Đề và bạn Cô, với lời Nguyễn Thị Thụy Vũ viết thay đề tựa: "Chúng tôi sẽ đọc Lê Chiều Giang, những giòng chữ chảy lui về quá khứ. Một quá khứ không thể nào không nhắc tới, nhớ tới... Những quá khứ của thời đã "Chết đi, sống lại." Đọc Lê Chiều Giang là đứng lùi lại, ngắm nhìn những bức tranh vẽ lại kỷ niệm, bạn bè, tình yêu, những điều rất xa xưa, bằng cặp mắt của hiện tại, bức tranh của những tháng ngày cũ ẩn hiện bằng cảm xúc riêng của tác giả, nhưng rất chung như chính trăn trở của bạn bè, thế giới, thời đại của Cô. Đọc thơ Lê Chiều Giang, là để ngọn khói trong lòng mình bay lên, là "Mổ trái tim.
Thơ ba dòng là một thứ “hố đen” trong vũ trụ thơ. Đó là thứ “thơ còn lại” sau khi thiêu rụi những rườm rà, những quy cách, những lối mòn của những đường lối thơ đã trở nên chán ngắt mà, trong đó, nổi bật nhất, là sự mượt mà du dương của chủ nghĩa lãng mạn. Thơ ba dòng, do đó, là thơ để nghĩ hơn là để ngân nga như những nhạc điệu êm tai và, trong tương tác với người đọc, như là một thứ thơ đã nén chặt, nó sẽ bùng nổ theo những liên tưởng và suy tưởng không ngờ.