Một Chút Nào Đó

10/08/202117:29:24(Xem: 2954)
69
Minh họa Cao Bá Minh

 

*

chút bóng tối trong tim

che không gian đời người

và phần tư còn lại

sẽ dành cho mong manh

lời gọi của những ô cửa

một sớm mai nào đó

mở ra đón vệt nắng hiền lành

đã một thời mang nỗi buồn của em và nỗi nhớ của ta

*

chút muộn phiền trên cành lá

long lanh giọt mưa khuya

thời gian là cả một nhẫn nhục

và tháng năm chồng chất hoài nghi

cộng thêm bao nhiêu hoài niệm

đời người vẫn là những nhiệm mầu cần khai phá

và khuôn mặt chúng ta tiếp tục già đi…

Euclide với những định đề

Einstein với phương trình huyền bí

Marie Curie trọn đời cho khoa học

Victor Hugo xồm xoàm lãng mạn

quyển truyện dài không bao giờ đọc hết

như chuyện đời và chuyện quê hương

*

chút hư không đem lại thanh thản

khi chung quanh cảnh, người biến dạng

chiếc cầu, khu phố, ngôi trường

tất cả sẽ trở thành cổ tích

tháng 7 nhắn qua những hạt mưa

mùa hè của chim và hoa

của hơi thở ngập ngừng cành lá

những buổi sáng mặn tình

những buổi chiều khát vọng

trùng khơi gọi cơn mưa trở về từ mông lung

*

chút ánh sáng của núi rạng đông

phương đó quê hương là mặt trời

rót chén rượu ân tình nắng ấm

lòng xao xuyến như lần đầu tìm nhau

tấm lòng như con nước dâng cao

hạnh phúc như đến từ vũ trụ

giấc mơ vẽ lên bức tranh trăm nỗi

cuộc tương phùng cuối đời

*

em bay trên cánh đồng châu thổ

trân quý bên những hủy hoại của thời gian…

*

ta về ôm niềm thương cùng đất

đất kể ta nghe bao nhiêu chuyện

rồi ghi vào lòng

một chút nào đó

buổi chiều tà huy thương thân

tiếng người xưa ân cần

tha thiết như hạ vàng đúng hẹn…

*

 thy an

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
như đốm lửa âm thầm / mẹ ngồi trầm ngâm bên cơi trầu / chiều xuống ôm bóng lặng / ngái ngủ tiếng kinh cầu lê thê / cơn mưa dông lướt thướt không dứt
Tôi không nói / Chỉ có hàng cây gió thổi / Và bóng. Tối / Tôi không ngủ / Chỉ có đêm đang trôi / Có lẽ sẽ một lời / Để đừng tan vào bóng tối
Em bỏ nước Mỹ giàu sang / về với cuộc đời cần lao đến nỗi bệnh trọng thân vong / có kẻ cho rằng em dại / cái dại của em gấp ngàn lần cái khôn của những kẻ / dát vàng khoe khoang xe triệu đô nhà trăm tỷ /
từ biệt tích anh ta trở về ghé thăm / vẫn khẩu trang, áo cao su bảo vệ linh hồn, và / bảo vệ nguyên tắc không lây nhiễm / cảm xúc - anh nói – thứ phiền phức rẻ tiền / hệt như mong muốn vô hạn của đàn bà / làm đàn ông mất hứng.
Trái tim bị xúc phạm, diễn trong tác phẩm tạo hình. / Những dãy tim móp méo trừu tượng, / vỡ ra, rắp lại theo nghệ thuật, đâu còn là trái tim. / Chỉ khổ đau mới tồn tại với cẩm thạch, / từ sống qua chết, / tất cả linh hồn đều đói nghèo, / hạnh phúc như phiếu xin thực phẩm, / không được hồi âm.
Nắng cất chứa trong lòng gỗ thơm / Khói ấm đưa thơ về trên trang ngoại sử / Nắng vắng trong hư không, nhưng nắng chất đầy một lò sưởi đỏ / Nắng lên thành mầu Khói, thơ đọng thành mầu Sương / Nắng cất giữ trong từng hạt mưa Xuân / Giọt nước cúi xuống hôn Đất, cho hạt cây nẩy Mầm / Thơ đi theo mưa về trên đọt Lá / Nắng thành màu Xanh, thơ thành mầu Hồng
tìm mãi không ra con đường bất tận / chở thương yêu về ruộng đồng / nơi có những chôn giấu thầm lặng / phôi pha theo đất đỏ phù sa / bao nhiêu lần dang tay réo gọi / níu về phía mặt trời