Những Mảnh Rời Đầu Năm

05/01/202216:59:00(Xem: 2147)

Thơ

Người người #04 - Lê Thánh Thư
Người, người #04, tranh Lê Thánh Thư.

 

#1

đầu năm nối dài trận ho chưa dứt

khi cơn dông thổi ngang

mấy tàn lá cọ đập rũ rượi

triều lên ngập bờ đá

cà phê buổi sáng làm rát cổ họng

và ho khan hả hê

vẫn không đủ lấn át

tiếng rên thét liên tục của john lennon

trong đoạn cuối bản nhạc mother  ̶ ̶̶ ̶ ̶   

mama don’t go / daddy come home

má đừng đi / ba hãy về nhà.  

 

#2

người đàn bà gây mê xoay mình về phía cửa

đèn sáng nhức đầu

cột xương sống thầm lặng đếm

những con kiến thận trọng bò hàng dọc

đôi khi thì thầm nghi ngại

tôi nghe hoang mang trong hơi thở

người đàn bà gây mê ngoảnh lại

đôi mắt xám xanh lờ mờ không rõ

và chiếc áo choàng nhạt nhòa dưới ánh đèn

lướt thướt giao hưởng mùi phấn hoa

một ngày một nơi hội tụ trong khoảnh khắc.

 

#3

bóng tối đam mê

và sự trùng hợp tâm tưởng

lung linh trên bờ môi

lấp lánh trên trang sách cũ

bâng quơ trượt dốc thời gian

trên thang cuốn không ngừng nghỉ

đã vượt qua điểm không quay trở lại

thiên sứ giật mình khóc thét

không một giọt nước mắt

không một bóng trăng

nỗi buồn và trái ô liu vẫn còn đó

trong ly rượu nho đỏ chưa uống cạn.   

 

#4

bạn kể buổi tiếp tân nồng nhiệt như quán nhậu

những chai bia trống không chất chồng

ngây dại chờ đợi thêm bạn mới từ

vua hài vua bi vua nổ vua tầm phào vua lố lăng

lũ thần tượng đất nung được mùa vui chơi hê hả

gác chân vuốt râu vuốt tóc

vỗ vai bắt tay vào cuộc

xun xoe bán mua đổi chác

sau hơn nửa thế kỷ u mê

ngày dài đêm còn dài gấp bội

bạn vỗ tay: đây rồi thời của nợ lộn sòng

thời hậu chấn tâm lý dân tộc lên ngôi.  

 

– Quảng Tánh Trần Cầm 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rưng rưng giọt lệ ở ngăn tim/ hoang bóng cơn mưa mùa trái đắng/ sâu hút trên cồn đá màu sương/ vẫn mênh mang một chốn về/ giao kết với thời gian biển lận...
thơ viết lên từng hàng da diết/ như nhánh sông đi qua thành phố/ như cơn mưa rót vào tim người/ngày đầu năm những nỗi nhớ có ai hay …
tôi không thể nào quên được hình ảnh/ hai con khỉ bắt chí rận cho nhau/ qua nhiều tháng năm/ hai con khỉ dần dà lão hóa/ (không thoát khỏi lẽ vô thường) ...
Sáng mùng ba Tết nắng lên tươi/ hương nồng từ biển gió lay mời/ ngoài hiên giò lan tía nở rộ/ lòng ta mở rộng đón đất trời...
Thả lỏng hết canh đời nhức nhối / vành đai nghiệt ngã của thông đồng / cái chết. niềm đau chìm thất lạc / một thoáng tâm thiền nơi ngộ không
thở lên cầu lộng chân mây/ loa xa nhánh nữa cởi vai sông triền / từng say đắm rượu bách niên / cây nhân gian sẽ nhện phiền muộn giăng / bím thư sinh bới lọn mầm / lưới yêu mị chải lệch tâm lược ngà / nhá nhem đóm lội tịch tà / cái hôn ám cũ tách ra giữa vời
Một nhà phê bình văn học ngoại quốc đã nói đại ý: Nếu các nhà thơ hiện đại không có độc giả, họ có thể tạo ra độc giả. Đây thuộc vào phần lớn thi tài của nhà thơ. Để có được một bài thơ ra thơ, nghĩa là, được sinh ra từ cảm xúc thực, có sự mới lạ của chữ và nghĩa, và ít nhất là có nhạc thơ. Thơ hiện đại có khi nghiêng về lý sự mà coi nhẹ cảm xúc. Làm thế nào để một bài thơ triết lý, suy tư, gây được rung động Thơ nơi người đọc? Thơ Nguyên Yên có một gợi mở như thế. Thơ của cô trầm tĩnh, đầy những suy tư triết lý, và táo bạo một cách sáng suốt để không phá đi thẩm mỹ từ của thi ngữ. Cô tôn trọng thi ngữ, cô triết lý bằng cảm xúc thơ (là khi trái tim phỉnh cái đầu… ), và vì vậy dòng thơ hiện đại của cô bật lên được nhạc chữ rất riêng của thơ tự do, đọc lên, có được cảm xúc đọc một bài thơ, cảm được cái mới lạ của chữ, nghĩa, hình ảnh. Suy tư mà vẫn ánh lên nét thơ mộng, lãng mạn, đặc biệt là những bất ngờ ở cuối bài thơ. Đó là những yếu tố mà thơ Nguyên Yên đã chinh phục được người đọ
tôi xòe bàn tay gọi màu vàng / gọi màu cam màu đỏ của ráng chiều. gọi màu xanh của mây trưa. ôm hôn những cánh mỏng phía trên đầu gió / nhưng trái tim tôi không quyền phép bàn tay tôi quá nhỏ / đóa hoa không màu
tháng hai/ ngôi nhà xám có ánh sáng hắt ra/ như ân huệ sót lại của đêm/ người con gái ngồi cạnh bàn hoa/ nhớ trăm điều cổ tích/ ngón tay mân mê/ trên những trang sách cũ già...
"Chén rượu này rót xuống/ tạ ơn đất bao dung/ chén rượu này ngửa mặt/ tôi chuốc mình,Tân Xuân. -- Những câu thơ trầm buồn trong bài thơ "khai bút đầu năm" của nhà thơ Trần Mộng Tú, mang phong vị mùa Xuân nhưng vẫn man mác nỗi sầu xa xứ.