Nơi nào lạnh nhất

11/04/202208:18:00(Xem: 2307)

nguyencau

 

Nơi nào tiệc rượu?

Nơi nào vui chơi?

Chỉ xin một phút

Thể hiện Tình Người

Hướng tâm về chốn

Đạn nổ, bom rơi

Một lời cầu nguyện

Bình an hiện đời.

 

Tiếng cười có át,

Tiếng đạn bom rơi?

Lấn tiếng súng nổ?

Ukraine tả tơi!!!

Chiến tranh tàn khốc

Có chăng bùi ngùi?

Ai người mở tiệc,

Ai người ban vui!!!

 

Già trẻ, lớn bé

Mỗi phút, mỗi giây

Địa ngục trước mắt

Chết chẳng toàn thây!

Xin Chư Phật dẫn

Hồn về Phương Tây

Làm người chung kiếp

Nghiệp riêng vơi đầy!

 

Lạnh nhất nào phải

Bắc Cực xa xôi

Mà là nơi chốn

Thiếu vắng Tình Người!

 

Nghe tiếng kêu thương

Quan Âm thị hiện

Cam-lộ từ bi

Ngài tuỳ phương tiện!

 

Nam Mô Đại Từ Đại Bi Tầm Thanh Cứu Khổ Cứu Nạn Quán Thế Âm Bồ Tát

 

– Huệ Trân

(Tào-Khê tịnh thất – Những ngày tịnh tu)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trở về rồi, Thầy có thấy gì không? / Đôi mắt em, trên hàng cây phượng đỏ / Khi đầu hè hoa trổ bông rực rỡ / Sợ ngày chia tay lá khép chờ mong...
Chuyện tích xưa, nơi kinh thành Xá Vệ / Cung điện nguy nga, lộng lẫy cõi nhân gian / Vua Tịnh Phạn, trên ngai vàng tối thượng / Hoàng hậu Ma Da, ngôi phượng các uy nghi...
Mẹ giờ ở phía mây bay / Có khi tịnh độ phương Tây niết bàn / Có khi hồn phách miên man / Lối về quê với hàng hàng sương giăng...
em tôi sanh 7 tháng 5 / thua tôi năm tuổi / năm năm cuộc đời / rừng màu em mãi rong chơi / đêm rung hương bố / ngày vung cọ màu...
Nhã Ca với tập thơ đầu tay Nhã Ca Mới, đoạt giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc về thơ năm 1965. Giải Khăn Sô Cho Huế (1969) đoạt Giải Văn Chương Toàn Quốc về văn năm 1970, và Tuệ Mai đã đoạt giải Văn Chương Toàn Quốc về thơ năm 1966 với thi phẩm Không Bờ Bến. Thơ. Họ là cột mốc đánh dấu cho sự chuyển mình khai phá bứt ra khỏi phong cách thi ca tiền chiến. Thi ngữ, thi ảnh nơi họ khơi gợi ở người đọc cảm xúc mới mẻ, thi pháp tuy còn giữ nhiều về thể luật của các loại thơ vần điệu, nhưng được chở dưới nhạc điệu cấu tứ mới – kể cả lục bát – nên cũng có thể nói họ đã cách tân những thể loại thơ này vào thời đó, đặc biệt, ở thể loại tự do, với Nhã Ca, một luồng gió mạnh thổi bật gốc rễ của trói buộc ngôn từ, định kiến.
Câu thơ chưa kịp viết / Cả rừng cây đứng chờ / Và gió ngàn vẫy gọi / Tới đây xem mùa thu...
ghi thêm nét sắc hình hài / vẽ lên câu chữ ngón tay chợt buồn…
nặng lòng là bởi / xuân đang tới / và cây đang rộn rã lên hồng / ta đã đi / chưa chào em, đà-lạt!...
Vũng nắng đọng bên hiên nhà rất vắng / Ta một mình như tượng đá ngủ quên / Có con dê bên chân tường rêu mọc / Cũng thu mình bên cạnh buổi chiều đen...
Anh ngồi đây lặng im từ thuở nào / Nỗi buồn thương vô biên không hư hao / Anh gục đầu lên khẩu M mười sáu / Tâm hồn tôi tan hoang buồn biết bao...