Mẹ giờ...

07/05/202220:25:00(Xem: 3000)
mẹ 1
Tranh Mai Trung Thứ.



(
Kính dâng hương linh Mẹ)

 

Mẹ giờ…

 

Mẹ giờ ở phía mây bay

Có khi tịnh độ phương Tây niết bàn

 

Có khi hồn phách miên man

Lối về quê với hàng hàng sương giăng

 

Hay là vất vưởng nhọc nhằn

Như ngày xưa mẹ kiếm ăn tảo tần?

 

Hay là chánh quả nghĩa nhân

Đầu thai lá ngọc cành vàng trần gian

 

Hôm nay nhớ mẹ dâng nhang

Khói thơm thơm khắp mấy gian nhà mình

 

Mẹ từ vào cuộc tử sinh

Sông Hương một mái tóc tình ngẩn ngơ

 

Theo chồng chân bước bơ vơ

Một đời mưa nắng, chẳng nhờ chồng con

 

Mẹ ngày vắt kiệt lòng son

Bên con mẹ gánh lõm mòn bờ vai.

 

Mẹ đi nhắm mắt, xuôi tay

Hồn nương bóng Phật, hình hài gửi quê

 

Quê xa, xa mãi chưa về

Còn đây nấm đất nằm kề bên cha.

 

Mẹ giờ xa thật là xa

Còn con với cõi ta bà mồ côi…

 

– Trn Hoàng Vy

 

*

 

Mẹ ơi!

 

Đọt lục bình non luộc với kèo nèo

Chả cá kho cong vạt lửa bếp rơm

Những bữa cơm nghèo

Năm xưa còn mẹ...

Mẹ ơi!

 

Tà áo nâu khô, buổi trưa nắng lửa

Mẹ về chung chiêng, cơn mưa một nửa

Trái thị thơm rơi ra

Chiếc nón lá giữ lại sợi tóc xưa, hồi trẻ

Mẹ ơi!

 

Bàn thờ ngoại hoa điệp thơm ngái

Ly nước giếng trắng trong mãi

Nải chuối vàng ươm màu mật ong

Có đôi mắt mẹ thuở còn con gái?

 

Mẹ theo chồng mười mấy mùa sinh nở

Những lần đi biển... mồ côi

Dòng sữa vắt ra cạn dòng máu đỏ

Mẹ ơi!

 

Chiếc chõng tre nhà mình

Vạt thâm đen: “Bên ướt mẹ nằm

Bên ráo con lăn”

Ầu ơ, mùa giá lạnh...

 

Những cánh sẻ nâu, từ mái nhà tranh, bay ra

Bay mãi...

Mẹ chống gậy, chiều chiều

Ra ngõ ngóng phương xa.

 

Mùa Vu lan, chỗ mẹ ngồi một đóa hoa muống trắng

Chỗ mẹ nằm, một chén cơm trắng

Và nhang khói bay

Bên di ảnh mẹ buồn!

 

Mẹ ơi!

Ao thả kèo nèo nhiều con cá lội

Lục bình giờ hoa tím ngắt

Các con trở về. Mẹ đi chợ xa

Rất xa...

 

 – Trn Hoàng Vy

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng sáu mưa buồn bất chợt / đẫm đóa bằng lăng tròn giọt / vẽ luống dài ký ức / long lanh của lệ...
hắn có gương mặt vàng võ hốc hác / hai hốc mắt sâu lờ mờ đáy giếng / thêm nếp nhăn không che giấu bụi bờ...
Bây giờ, đồng nội… thảnh thơi / Còn cha với cỏ, mây trời thênh thênh / Nhiều khi con nhớ. Buồn tênh / Khói nhang ngồi đốt, ngày mênh mông ngày…
Một cõi mênh mông các cảnh giới. Cũng là một chiếc kén bé nhỏ gói bí ẩn về giấc mơ một ngày kia sẽ tung ra muôn trùng tơ quấn quít hiện thực. Một khung cửa khép với chờ đợi, với cô lẻ số phận. Một bầu trời cao rộng với những đường bay mạnh mẽ hoan lạc của cánh chim tự do. Một mặt biển bị xao động bởi những con sóng ngầm làm ngạc nhiên thinh lặng của vực sâu. Là cánh cửa được mở tung bởi ngôn ngữ như những tiếng gõ dồn dập. Là bức tường bức phá bởi sức mạnh của ý tưởng. Là con đường hiểm hóc hay mượt cỏ, những bước chân vẫn đi tới đi tới. Ở đó bạn nghe được khát vọng tìm hạnh phúc chân thực như trở về cội nguồn tâm sâu thẳm. Ở đó bạn sẽ thấy cảm xúc mình bung ra như sắc mầu của chiếc kính vạn hoa. Ở đó, những con chữ như nam châm hút cảm xúc người đọc. Ở đó, từ trường say đắm thơ mộng của Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh, Vũ Quỳnh Hương.
Ngồi đây mượn chén rượu đầy / Mượn thân tứ đại về say đêm này / Mượn thêm bụi trúc gió lay / Mượn hàng liễu rủ chiều nay bên cồn...
Quân Nga xâm lăng bờ cõi Ukraine; khi tiến chiếm một ngôi làng gần biên giới, một người lính Nga trẻ, ngoài hai mươi, đã bắn chết một bà nông dân, bỏ lại đứa con thơ dại. Anh ta lật xác người chết và kinh hoàng thấy bà ta giống mẹ của mình. Khủng hoảng tinh thần, anh ta quyết ý tự sát bằng cách quăng súng, tay không chạy giữa cánh đồng trống về phía phòng tuyến của quân Ukraine, cố ý cho đồng đội bắn chết từ phía sau.Quân Ukraine phản pháo chặn quân Nga, cứu anh ta thoát chết, được đối xử như một tù binh chiến tranh.
Sao anh lại đến quê hương tôi / Từ nửa vòng trái đất xa xôi? / Biết đâu cuộc chiến tàn khốc quá / Lý tưởng hay là mộng mơ thôi...
Hôm nay mặt trời đã không muốn sáng / Bởi tiếng chim ca im bặt trên cây / Đôi mắt em thơ bỗng nhiên khép lại / Không được hân hoan mừng đón một ngày...
đêm bước qua khu phố tạp nhạp / quày quả sau cơn mưa bất chợt / gió lạnh từng chập vi vu...
mặt trời mặt trăng chiếu sáng nhân cảnh phì nhiêu / núi đồi bầu ngực vuông tròn / phập phồng hơi thở trần gian / suối sông mãi là bạt ngàn / một đời phiêu lãng / trôi theo sương khói...