Hương Xưa, Còn Đó, Hay Không?

10/06/202222:43:00(Xem: 5108)

bia-huong-xua



(Cảm xúc có từ nhạc phẩm “Hương Xưa” của Nhạc Sĩ Cung Tiến)

 

Người xa, để lại hương đời

Giấc mơ chốn cũ hồn vời vợi trông

Bóng đa, cánh bướm, dòng sông

Mở trang nhạc cũ, ngút lòng ca dao

Tiếng ru của mẹ ngọt ngào

Nuôi ta khôn lớn, biết bao là tình!

Quê hương một thuở thanh bình

Cành tre ngọn lúa bỗng thành gươm đao

Câu thơ, cung nhạc thời nào

Trái tim ôm ấp dạt dào yêu thương

Cám ơn Người, dệt tơ vương

Cho hoa kết một quê hương trong lòng

Hương xưa, còn đó, hay không?

 

– Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
chia tay định mệnh / đôi ba ngày ngồi bó gối / ngó mông lung / vàng chanh xanh chuối / ơ hờ bên màu cà tím lịm ngây dại / nơi lũ chuồn chuồn xôn xao / chực chờ thư giãn trên cụm lá sen dàn trải mặt nước...
Ta hỏi lá, sao lá buồn xơ xác / Sao úa mầu, nguồn cội lá thu rơi / Ta hỏi em, sao lặng thinh không nói / Sao trầm tư, đôi mắt ngóng trông vời...
vẽ sự trống trải của rừng | và những ngôi nhà mới cất | vẽ bầu ozone | và những kỳ quan ta không thế nhìn tận mắt nếu đã không có những chuyến xe những chuyến bay | vẽ xã hội này với những bước quá chậm/quá xa
Có lúc thấy hồn mình như gió / Khắp đầu ghềnh cuối bãi lang thang / Song bởi gió vốn không hò hẹn / Ta thấy lòng đầy những hoang mang...
Hết "dịch" rồi anh ơi / Hãy cùng em đi chơi / Xa hay gần cũng được / Miễn sao mình có đôi...
Người lớn gọi ông: Sáu Thi. Tên ông gắn liền nhiều lời đồn. Nhà văn viết tác phẩm lớn chưa chắc được ngưỡng mộ như người có nhiều huyền thoại. Số đông không quan tâm Xuân Diệu, Huy Cận... không biết đến Võ Phiến, Mai Thảo... Danh tiếng thổi phồng theo tưởng tượng. Văn chương lớn nhỏ theo tác phẩm. Huyền thoại kề môi thì thầm sát lỗ tai, câu chuyện từ từ hóa máu thấm vào trí nhớ. Toàn cõi Bình Định ai cũng biết Sáu Thi.
máu trăng rằm loang mây nằm võng / người nhợt nhạt đi về bên cỏ cây / xõa tóc hoa râm hớp thời gian / từng ngụm hả hê từng lời buồn bã / từng ngụm kêu réo đất trời tháng hạ / nghe tiếng ve rì rầm gọi tên không ngừng...
xô ngã một rừng ký ức / tìm ra một nhánh cây xanh / thấy như mùa xuân vừa thức / đâu đây hoa lá dỗ dành...
Ngày của Cha, con chào đời bằng tiếng khóc / Những đêm dài Cha lặng lẽ đưa nôi / Con ngủ say, nhoẻn miệng cười bé bỏng / Như thần tiên, chấp cánh giấc bình yên...
Chúng ta đều biết rằng Belarus là một nhà nước toàn trị, tuy mức độ cai trị không khắc nghiệt như ở Nga nhưng vẫn là độc tài hơn hầu hết các nước ở Châu Âu. Tuy nhiên văn học Belarus lại là một lĩnh vực không liên hệ bao nhiêu tới những cam kết chính trị của nhà nước Belarus trong nỗ lực hỗ trợ cuộc chiến của Putin tại Ukraine. Những bài thơ được dịch từ tiếng Belarus sang tiếng Anh đang phổ biến trên nhiều mạng trong học giới Hoa Kỳ cho thấy một khuôn mặt văn học Belarus rất mực thơ mộng của một dân tộc đang tìm tới chân, thiện, mỹ. Belarus có khoảng 9 triệu dân, thủ đô là Minsk, từng là một phần của Liên Xô cho tới năm 1991 tới tách ra, được cai trị bởi Tổng Thống Alexander Lukashenko từ năm 1994 (quá lâu, tới 28 năm nắm quyền tối cao). Biên giới Belarus vây quanh bởi Nga, Ukraine, Ba Lan, Lithuania và Latvia. Hơn 40% trong 207,600 cây số vuông (80,200 dặm vuông) là rừng. Belarus bị Thế Chiến 2 tàn phá, mất 1/3 dân số và hơn ½ tài nguyên kinh tế.