Thơ Nguyễn Hàn Chung

05/10/202220:47:00(Xem: 2675)
Crazy
Tranh Đinh Trường Chinh.


Bệnh đồng phục
 
Cả đời buộc phải đồng đã mệt mỏi
sao còn rủ rê đồng phục nữa làm gì
bạn cứ xanh lam tím chàm tùy thích
đồng mà bất hòa vận nước cũng suy vi

bất chợt

tình cờ
nghía được hai con
chuồn chuồn quan hệ
trên giàn mướp xanh
con nào em
con nào anh
giá ta biết được
đâu thành nhà thơ

Bị& Được

Bị và được lằn ranh như sợi tóc
người tây dương gom vào nhóm: To be
có khi được mỏi đời ôm mặt khóc
bị mà sao em thủ thỉ thù thì

Láo& thiệt

Nói láo yêu em nàng khoái trá
nói thiệt yêu nàng em bĩu môi
tình yêu khiến những tên tối dạ
bỗng bội thu cả vốn lẫn lời

Chào mừng hội nghị

mỗi lần hội nghị diễn ra
nam nữ trẻ già hồ hởi bước theo
lối đi cong vẹo vòng vèo
nghe hô bước ngoặt tóp teo thất thần
 
Cảnh báo khẩn

Các cô gái
không chỉ để ngắm

Phải giúp họ tiến hóa
lên bà

Muốn giữ đường yêu
không quá ngắn

Yêu họ
đừng dật dờ nói ra

-- Nguyễn Hàn Chung

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi có một cây chuối kiểng, trồng trong một chiếc chậu để ở phòng khách cùng với mấy chậu hoa lan. Những cây lan thỉnh thoảng trên những chiếc lá của chúng có một loại nấm ký sinh trắng bám vào. Cây chuối hàng xóm cũng bị vạ lây, nấm ký sinh của lan bay sang cư ngụ trên khắp tầu lá, làm những tàu lá chuối đang xanh mướp bỗng ủ rũ, héo vàng...
kìa con sâu bụ bẫm trên nhánh cà / có biết không lâu nó sẽ hóa bướm / theo chu trình tự nhiên đã định...
Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong / trơ trọi một mình em, một tháp / mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an / bao thân thế sa mưa / bụi vùi, rêu lấp....
Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng / Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian / Những con đường thơ mộng một màu vàng / Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi...
Phần lớn các nhà thơ nữ sinh sau cột mốc đau thương 1975, đã dường như nhẹ nhàng hơn, những ám ảnh của chiến tranh, ít bị day dứt hơn vấn đề ý thức hệ. Họ ít nhiều đã hưởng được quả ngọt của nữ quyền, thoát ra khỏi khung cửa chật hẹp của định kiến, góp phần nở rộ một dòng thơ mạnh mẽ, tự tin, khao khát tự do, và bản lĩnh, nói rất thực nhân sinh quan của mình về những mối tương quan trong một thế giới vật chất như hiện nay. Họ cũng rất phóng khoáng thể hiện những cảm xúc đam mê dạt dào nữ tính. Mang những trạng thái có vẻ như đối nghịch nhau như thế khiến dòng thơ của lớp thơ nữ này tỏa sức quyến rũ lạ lẫm, tạo nên một lớp độc giả với cảm thụ thi ca mới mẻ.
Khi những cơn ho kéo tới / lồng ngực em có những đóa lục bình / vừa trôi vừa nở / những cánh hoa màu tím...
Thật háo hức! | Thật hiệu lực! | Sáng sớm, còi báo động đánh thức | xe cứu thương lên đường túa ra khắp nơi,| xác chết đong đưa trong gió | băng ca tròng trành nạn nhân... gọi mưa từ mắt mẹ,
khi câu thơ la cà / ở những con đường lắc léo của hoài niệm / là lúc tôi hiểu ra / những khúc mắc của tâm thức / những chập chùng duyên khởi giữa quá khứ và hiện tại...
Bước lên / giọt nắng / xuân ngời / cái tôi bỗng nhẹ / bời bời gió thơm…
Âm vọng mỗi lúc động hưởng hơn / Không có chỗ thầm thì cho ngọn gió ướt mềm / Và lời nói không cũng không còn lưu trú trong bảo tồn ngữ nghĩa...