Rome

18/12/202223:40:00(Xem: 2983)

landscape3

 

Tôi đã sợ một tương lai

chúng ta đi theo những con đường riêng biệt

tất cả đều dẫn đến Rome, em nói bằng nụ cười và ánh mắt

sự thật

trong tình yêu, chúng ta trôi dạt

về Rome

nơi mỗi người trưng bày bản chất của mình

 

tôi nhìn vào dãy núi, bên phải tôi

đám mây chạy từ đầu này đến đầu kia của tầm nhìn hoàn toàn không dừng lại

một dòng sông đầy những suy nghĩ triết học

và chủ nghĩa thực dụng quê mùa

 

hình bóng xa xa bên trái, em chỉ tôi

nụ cười cô lập

những tòa nhà gắng sức cào bầu trời mà không gây thương tích

vẻ đẹp, tay người

giấc mơ vô tận, những con số chồng chất lên nhau

 

cô đơn. nụ cười của em, những ý nghĩ của tôi

 

quay nhìn phía bên kia

về Rome, tôi tự nhủ

cả hai là hình bóng

 

buồn. khoảng cách

giữa hai bên của một con đường

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ Trần Hạ Vi thấm đẫm nữ tính nhưng không phải vì thế mà thiếu sự can đảm dám nhìn thẳng vào những thách đố của cuộc sống hiện đại vốn phức tạp đa đoan với trăm nghìn hệ lụy. Một tiếng thơ rất mới và rất chín trong dòng thơ đương đại Việt. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
vệt nắng nằm trên cỏ / mùa hạ nóng cháy da / con sên bò dưới lá / rỉa bụi tía tô già...
chia tay định mệnh / đôi ba ngày ngồi bó gối / ngó mông lung / vàng chanh xanh chuối / ơ hờ bên màu cà tím lịm ngây dại / nơi lũ chuồn chuồn xôn xao / chực chờ thư giãn trên cụm lá sen dàn trải mặt nước...
Ta hỏi lá, sao lá buồn xơ xác / Sao úa mầu, nguồn cội lá thu rơi / Ta hỏi em, sao lặng thinh không nói / Sao trầm tư, đôi mắt ngóng trông vời...
vẽ sự trống trải của rừng | và những ngôi nhà mới cất | vẽ bầu ozone | và những kỳ quan ta không thế nhìn tận mắt nếu đã không có những chuyến xe những chuyến bay | vẽ xã hội này với những bước quá chậm/quá xa
Có lúc thấy hồn mình như gió / Khắp đầu ghềnh cuối bãi lang thang / Song bởi gió vốn không hò hẹn / Ta thấy lòng đầy những hoang mang...
Hết "dịch" rồi anh ơi / Hãy cùng em đi chơi / Xa hay gần cũng được / Miễn sao mình có đôi...
Người lớn gọi ông: Sáu Thi. Tên ông gắn liền nhiều lời đồn. Nhà văn viết tác phẩm lớn chưa chắc được ngưỡng mộ như người có nhiều huyền thoại. Số đông không quan tâm Xuân Diệu, Huy Cận... không biết đến Võ Phiến, Mai Thảo... Danh tiếng thổi phồng theo tưởng tượng. Văn chương lớn nhỏ theo tác phẩm. Huyền thoại kề môi thì thầm sát lỗ tai, câu chuyện từ từ hóa máu thấm vào trí nhớ. Toàn cõi Bình Định ai cũng biết Sáu Thi.
máu trăng rằm loang mây nằm võng / người nhợt nhạt đi về bên cỏ cây / xõa tóc hoa râm hớp thời gian / từng ngụm hả hê từng lời buồn bã / từng ngụm kêu réo đất trời tháng hạ / nghe tiếng ve rì rầm gọi tên không ngừng...
xô ngã một rừng ký ức / tìm ra một nhánh cây xanh / thấy như mùa xuân vừa thức / đâu đây hoa lá dỗ dành...