RƠI

21/12/202211:28:00(Xem: 3809)
nguyetcam 1
Nguyệt cầm -- Tranh Đinh Trường Chinh.

  

1.


Có phải là mình đã rơi

Lơ mơ như mộng giữa trời rất xanh

Giật mình, nên rơi quá nhanh 

 

Ô hay là rơi bóng mình

Chân dung xúng xính một hình nhân đi

Nhớ xưa. Tại một chữ Vì

 

Ngặt là chỉ một chớp mi

Buộc sao cho kịp thề nghì tóc tơ

Bập bênh hai cõi dạ thưa

 

2.


Rơi vào vô tận ta xưa

Dắt dây thêm một hạt mưa ở đời

Nghìn phương mộng ấy chơi vơi

 

Duyên lành đẩy một nhịp rơi

Đúng trong mộng mị, cõi đời không sai

Rơi vào bụng mẹ đầu thai


Vi vu ngọn nắng ban mai

Mặn nồng thêm một tiếng ai hữu tình

Đi cho hết cõi lung linh

 

3.


Chơi vơi là lửng lơ mình

Nghe đâu ai gọi thình lình kiếp mai

Hóa ra ký ức một vài

 

Thề xưa tóc đã quá vai

Quay lưng thăm thẳm đường dài hụt hơi

Sông về biển. Vội trùng khơi 

 

Vực sâu tay níu tay rời
Chẻ đôi sợi tóc nên lời thề non
Hẹn nhau trời đất chon von

 

4.

Dường như là rất mỏi mòn
Đường rơi thẳm đất bon bon tuyệt mù
Trời xa rơi ngát thiên thu

 

Vô tận cõi lời thâm u
Tìm nhau. Con chữ biệt mù âm xưa
Có khi vấp một chữ Ngờ


Mới hay một kiếp đong đưa

Chẳng qua giấc mộng đã lừa chân đi
Ví dầu mưa nắng đôi khi…

5.


Mông mênh là cọng cỏ thi
Lời đi cũng vướng, nói gì. Câu thơ
Dừng chân là mộng tình cờ

Tan sương bao kiếp giấc mơ
Trôi đi bao nỗi ngẩn ngơ kiếp lời
Dường như là tôi đang rơi…

 

Quay cuồng một trận trời ơi

Hóa thân sương hạt chơi vơi cõi ngoài

Gió xanh nguồn cội không hai

 

-- Nguyễn Thị Khánh Minh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thật háo hức! | Thật hiệu lực! | Sáng sớm, còi báo động đánh thức | xe cứu thương lên đường túa ra khắp nơi,| xác chết đong đưa trong gió | băng ca tròng trành nạn nhân... gọi mưa từ mắt mẹ,
khi câu thơ la cà / ở những con đường lắc léo của hoài niệm / là lúc tôi hiểu ra / những khúc mắc của tâm thức / những chập chùng duyên khởi giữa quá khứ và hiện tại...
Bước lên / giọt nắng / xuân ngời / cái tôi bỗng nhẹ / bời bời gió thơm…
Âm vọng mỗi lúc động hưởng hơn / Không có chỗ thầm thì cho ngọn gió ướt mềm / Và lời nói không cũng không còn lưu trú trong bảo tồn ngữ nghĩa...
Những đoản thi của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung...
Xin có lời tâm sự, rằng trong lòng tôi vẫn luôn luôn là một đứa trẻ rất mực ngây thơ, nghĩa là, chưa bao giờ lớn cả. Nói cho đúng, tôi đã lớn dậy giữa rừng văn học cổ tích quê nhà, đã say mê đọc truyện cổ về những vị Bụt bay tới khi có ai đó gặp nạn và ngồi than khóc, đã miệt mài với những thần thoại tuyệt vời trong Kinh Phật… Và rồi, tôi tin rằng Đức Phật không bao giờ rời bỏ chúng sinh.
cúi xuống trời chiều / thấy vạt nắng xuyên qua kẽ lá / mùa hạ lao xao những ngày cháy da / sự lười biếng làm cạn kiệt ngôn ngữ...
Hai đoản thi của nhà thơ Trần Hoàng Vy...
Khi toàn quốc chiến đấu, người phụ nữ cũng xuất hiện trên các chặng đường của đất nước. Chúng ta đã nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ trong cuộc chiến ở Ukraine trên truyền hình, trên YouTube. Họ là các y tá, những chị bếp, hay người nữ chiến binh… nghĩa là tất cả những phương tiện phục vụ cho chiến trường chống lại quân Nga. Nơi đó, giữa những tiếng súng chúng ta nghe được từ màn hình TV, giữa những lời kêu gọi tác chiến, vẫn có những lời thơ đầy nữ tính từ đất nước đau khổ Ukraine. Nhà nghiên cứu Julia Friedrich của Viện Nghiên Cứu Chính Sách Công Toàn Cầu (Global Public Policy Institute - GPPi) tại Berlin trong bài nghiên cứu về hình ảnh phụ nữ tại Ukraine, nhan đề “Feminist Activism in Ukraine Usually Means Demanding More Weapons” (Hoạt động nữ tính tại Ukraine thường có nghĩa là xin thêm vũ khí) đăng trên tạp chí Tagesspiegel Online bằng tiếng Đức ngày 6/8/2022 cho thấy ngoài làn sóng di tản ra hải ngoại, còn rất nhiều phụ nữ ở lại Ukraine để trở thành trụ cột cho một giềng mối mới
tôi dựa vào im lặng / nghe tiếng sóng chập chùng / nhấp nhô trong lòng / những chữ và nghĩa … vô thanh...