Thơ Trần Hạ Vi

12/03/202309:01:00(Xem: 3325)
DTChinh_2
Tranh Đinh Trường Chinh.



TÌNH TỰ ĐÊM

Đêm thánh thiện nhuộm màu sương ân điển
Bến mê xa gãy đổ ngón tay người
Ta vẫn đếm từng ngày dần quán trọ
Vun xới đời trồng tưới tưới mảnh vui

Đêm thao thiết đêm nhung mềm khép mắt
Dáng em ngoan mái tóc gối lên ngày
Và sương đến phủ mờ tình chăn chiếu
Nét môi cười biển ấy cưới tàn phai

Đêm nhặt nhạnh đêm nghiêng mình trống vắng
Đến tàn mai vẫn nhớ gọi tên người
Một đôi lần một đôi lần lơi lả
Bẽn lẽn hờn nguyệt quế khóc lả lơi

Cánh môi nhỏ non hơn vầng trăng khuyết
Một sợi mờ rủ bóng xuống trăm năm


GIẤU

Mẹ giấu gì trong tim đỏ
Để con hồng ửng giấc mơ
Sương tuyết mái đầu nhắc nhở
Mẹ yêu con mãi đến giờ

Biển giấu yên bình trong bão
Sóng xa như mắt mẹ hiền
Thuyền chở một đời cơm áo
Gục đầu lòng mẹ triền miên

Sông giấu vào lòng thổn thức
Mặt xanh phẳng lặng hiền hòa
Mẹ giấu trăm ngàn niềm nỗi
Quay đi… cúi mặt... lệ nhòa

Gió giấu cuồng phong bão tố
Nhọc nhằn mẹ đã đi qua
Gầy rạc thân cò che chắn
Giữ cho êm ấm nếp nhà

Núi giấu vực sâu thăm thẳm
Bao nhiêu bước... cõng gieo neo
Chớn chở chập chùng đá dựng
Máu tươm theo những chặng đèo

Mắt mẹ giấu sầu đọng vũng
Dáng gầy heo hắt sớm mai
Im lặng giấu luôn khát vọng
Thương con... không giấu!
Thương hoài...


SONG TỬ

Hôm nay em gọi anh là baby
Anh nửa cười nửa mếu
nửa vui nửa buồn
Đầu hai thứ tóc
Vẫn thấp thỏm khi em giận dỗi
Hồi hộp theo từng câu nói
Thở phào nhìn thấy một avatar

Em ơi anh biết anh đã già
Anh già rồi và anh ổn định
Anh ghét cảm giác người chưa trưởng thành
Phập phồng lo âu như đứa trẻ
Có lỗi
Không chắc chắn

Anh ghét anh là một đứa trẻ
Em làm cho anh thành một đứa trẻ
Anh vụng về lóng ngóng nghĩ suy
Làm sai
Nhưng không thể trách em
Chỉ có thể tự trách mình

Anh ghét anh là một đứa trẻ
Nhưng không thể ghét em

Hôm nay em gọi anh là baby
Anh là hai đứa trẻ
Đứa nào
Cũng yêu em!


 

TÌNH YÊU KHÁI NIỆM

Đọc năm bài trên facebook
Sẽ đủ thời gian cho một lượt
chơi Emoji Blitz(*)

Và không ngừng nghĩ đến anh
Cả khi đọc
Và khi chơi
Trong một buổi chiều muộn tháng tám

Anh hiện hữu từ lâu lắm
Như một mặc định bên cạnh em

Em đã quên vì sao em quen anh
Em đã quên vì sao anh quen em

Trong một buổi chiều muộn tháng tám
Gió lành lạnh thổi

Những emoji lần lượt xuất hiện rồi biến mất
Emoji không có thật

Chỉ anh là hiện hữu
Như một thói quen
Như một khế ước em sẽ tuân theo

Anh - một tình yêu khái niệm
Chiều nhuốm chiều
Em nhuốm anh...

-- Trần Hạ Vi


 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.