l ụ c b á t c u ố i t h á n g b a, n ă m 2 3

29/03/202314:40:00(Xem: 1806)
BLUE_PERFECT_l Robert Branham Blues Guitar
Robert Branham - Blues Guitar

 

 

ĐOẠN THẦM THÌ 

________________

 

 

tôi về hai lúa thu ba

hạt trăng đã vỡ bên nhà thu miên 

từ lâu tôi ra khỏi miền 

thâm cư rêu đá và liên tưởng buồn 

em gầy một đóa tượng suôn 

mang tôi dị tánh ngưng hương cõi nào 

ý hẳn trời là mây sao

nơi tồn đọng của điệu chào mân côi 

về tôi về giữa núi đồi 

về tôi chút nắng và môi thầm thì 

 

  

 

C  Ù  N  G

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

 

cùng với tôi 

cùng tranh

                          xanh

cùng bóc một quả cam sành ăn chơi 

cùng nhau vị ngọt lên đồi 

cùng nghe mật mã 

                 của trời đất thiêng 

cùng mở cửa góc thầm 

riêng 

cùng e lệ chút đời nguyên buổi còn 

 

 

~~

 

 

@hxs.thocuoithangba23

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chân trời không ánh sáng | không tối đen | có màu sắc điên trong màn mắt kẻ loạn trí. | Mọi người chí tử nâng cao đời sống rộn rịp. | Chụm mũi lại hít thở một nắm không gian.
Xa hơn sự đau yếu của ông | Những con sói vẫn chạy qua những cánh rừng xanh, | Dòng sông quê không bị lôi cuốn bởi những bến cảng tân thời...
Thơ của Trần Yên Hòa & Lê Minh Hiền
Quả dâu trăng trắng | nước da hồng hồng | nào ai biết được | rượu còn hay không
Không phải sống làm người buồn bã. | Người làm cho sống buồn. | ‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’ | bắt được hơi gió lạnh rùng mình | cảm được cõi trống trải | nơi con người sợ hãi.
Những đoản khúc của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung...
Em đầu hàng hy sinh thân thể | Thế giới lạnh lùng thân phận người dưng | Ngày mai máu chảy không ngừng | Ngày mai máu đẫm khắp vùng phố quê.
Lục bát mới của nhà thơ Nguyễn-hòa-Trước
Từ “Cha” chỉ là một tên gọi khác của lòng yêu thương. (Fanny Fern)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.