l ụ c b á t c u ố i t h á n g b a, n ă m 2 3

3/29/202314:40:00(View: 1997)
BLUE_PERFECT_l Robert Branham Blues Guitar
Robert Branham - Blues Guitar

 

 

ĐOẠN THẦM THÌ 

________________

 

 

tôi về hai lúa thu ba

hạt trăng đã vỡ bên nhà thu miên 

từ lâu tôi ra khỏi miền 

thâm cư rêu đá và liên tưởng buồn 

em gầy một đóa tượng suôn 

mang tôi dị tánh ngưng hương cõi nào 

ý hẳn trời là mây sao

nơi tồn đọng của điệu chào mân côi 

về tôi về giữa núi đồi 

về tôi chút nắng và môi thầm thì 

 

  

 

C  Ù  N  G

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

 

cùng với tôi 

cùng tranh

                          xanh

cùng bóc một quả cam sành ăn chơi 

cùng nhau vị ngọt lên đồi 

cùng nghe mật mã 

                 của trời đất thiêng 

cùng mở cửa góc thầm 

riêng 

cùng e lệ chút đời nguyên buổi còn 

 

 

~~

 

 

@hxs.thocuoithangba23

 

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một bài thơ rực lửa hờn căm của nhà thơ Nguyệt Quỳnh.
Việt Báo hân hạnh giới thiệu một bài thơ mới nhất của nhà thơ Trần Mộng Tú. Chị là một trong những người cầm bút có sức sáng tạo bền bỉ nhất của văn học Việt Nam hải ngoại, từ thời người Việt mới định cư nơi xứ người cho đến ngày hôm nay. Và mặc dù trải qua chừng ấy năm tháng, tiếng Thơ chị không già, mà vẫn trong trẻo, tinh tuyền, sáng ngời hy vọng tin yêu, như bài thơ dưới đây. Xin mời quý bạn đọc cùng thưởng thức. – TYT.
Thơ Quảng Tánh Trần Cầm/ Tranh Lê Thánh Thư
Chúng ta mỗi bước qua rừng vắng / chừng tưởng như đi giữa cuộc đời / một mùa khương nhiệt xa tít tắp / chút náo huyên cầu nghe rụng rơi
ai sẽ mở cửa cúng rằm / bọn chúng ma sống / lóc vỏ cây / một bầy lặt cỏ cỏ nguỵ trang gốc / sống chui rúc trong kẽ lèn chủ thuyết
Em cứ yêu đi đâu cần chi li / yêu dung dị / tình yêu chưa hề / là xa xỉ phẩm
lời kinh thấm sâu vào Đất Trời rộng lớn / sớm mai nguyện cầu / kiếp nhân sinh mù mịt / mất còn trong gang tấc / những con lạch nước đen mùi bùn réo rắt kỷ niệm / những đêm trăng hoang sơ / im lặng như thơ
con giun nằm yên lòng đất co mình dưới bàn chân hung bạo / tiếng than của đồng loại thấm sâu / nghe trăn trở oặn mình / tấm thân như cỏ dại / trườn đi vào những quanh co ái ngại / con người tinh khôn nhất / nên đã đóng vai tất cả các loài thú / vượt qua bao nhiêu năm tháng