chúng tôi ngày đó

24/04/202313:47:00(Xem: 2002)

Refugees Ann Phong

 

chúng tôi ngày đó

những thanh niên gầy nhom

lớn lên theo chiến tranh, tìm kiếm mình trong lời hát

nhạc tình, nhạc tiền chiến, nhạc phản chiến

phim Romeo và Juliet

thương phận người, phận nước

than nỗi buồn nhược tiểu

và mơ

 

bứt ra khỏi lớp học

mắt còn đọng hình ảnh người yêu, chúng tôi đã quen tay súng

những con rắn lột mình

bùn Đồng Tháp, rừng Tây Nguyên, sỏi Quảng Nam Quảng Trị

tấn công, đẩy lùi, bảo vệ, giết

thành tinh

thành thiên thần

người khổng lồ

ngủ với chiến tranh, không biết mình biến dạng lúc nào

 

định nghĩa độc lập tự do

hỏi, chúng tôi sẽ nhún vai, ngượng

đầu ngẩng cao, chửi thề khi bất bình người lãnh đạo

không nhượng đảo, không cắt đất, không xâm phạm

đó là cách chúng tôi hiểu

độc lập tự do

 

chúng tôi bây giờ

những ông già tóc tro

những trái khô, hạt quắt queo tàn hận

bãi cạn

chiếc buồm rách nằm trêu nắng

những đợt sóng li ti nhìn chúng tôi bực tức

nửa thế kỷ

buông đi và siêu thoát

chúng tôi cười, buồn

nhạc lính, nhạc tình chúng tôi viết

lương tâm của cuộc chiến, còn đang hát

chúng tôi thuộc về biển động. vải thô không mục dễ dàng

****

 

us, those days

 

us, those days

skinny young men

growing up along the war, we searched for ourselves in lyrics

of love songs, pre-war music, anti-war music

the movie Romeo and Juliet

felt sorry. our land, us

lamented weak country sadness

and dreamed

 

yanked out of the classroom

eyes still holding a girl’s image, we already knew how to shoot

the snakes shed their skin

Dong Thap mud, Central Highlands forest, Quang Nam Quang Tri gravel

repel, defend, kill, attack

turned into goblins

into angels

giants, slept

with the war we didn’t know when the transformation began

 

definition of independence and freedom

asked, we’d shrug, awkward

head held high, swear when leaders disappointed us

not cede islands, not move border posts, not encroach

that’s how we understood

independence and freedom

 

us, now

ash gray haired old men

dry fruit, wretched pit of withered hatred

on a shallow beach

the torn sail rests, teasing sunlight

tiny waves look at us, disturbed

half a century

let go, be to the other world

we smile, sad

soldier songs, love songs we wrote

conscience of the war, still sung this minute

we belonged to the rough sea, sailcloth not disintegrate easily

 

kc Nguyễn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tưởng nhớ nhạc sĩ: Lam Phương - Anh đã biết, chuyến tàu thống nhất / Chiều Tây Đô, chiều thu ấy nghẹn ngào / Nửa đời yêu em, nửa đời gian khổ / Sầu ly hương, gác vắng đơn côi. Chiều hành quân, chuyến đò vĩ tuyến Chỉ có em, con chim nhỏ, mắt người tình Đêm tiền đồn, tình như mây khói Tháng tư buồn, như giấc chiêm bao
Hỡi mặt trời, hãy chiếu sáng hơn thêm / Và cơn mưa, hãy vì tôi đổ xuống / Những giọt sương trên cánh đồng buổi sáng / Làm dịu dần vầng trán đẫm mồ hôi. / Hỡi bão tố, xin hãy thổi lên tôi / Cho tôi bay qua bao nhiêu vùng đất / Hãy mang tôi đi về miền xa nhất / Thêm một lần được nằm xuống nghỉ ngơi.
Giáng sinh 2020 thế giới ghi nhận chuyện lạ kỳ. Hầu hết các ông già Noel đều bịt mặt. Lần đầu tiên trong lịch sử, ông già thân ái bị cách ly. Mỗi năm, ông ấy mặc áo quần đỏ, mang râu trắng. Ngồi trong thương xá dưới gốc cây thông. Hô hô hô... Merry christmas ...
Mời đọc nhân ngày sinh nhật thứ 190 của Emily Dickinson (12/10/1830-05/15/1886). Bài "We grow accustomed to the Dark/Quen cùng bóng tối" được sáng tác trong khoảng thời gian nhà thơ trải qua những mất mát tàn khốc trong đời.
Lịch sử luôn luôn có loài chim bay ngửa. Mỗi trăm năm xuất hiện một lần. Bị ép bay sấp, chúng cùng quẫn rồi chết. Chim bay ngửa hót không âm thanh.
Vó ngựa cuồng rông đường thiên lý / theo về bụi đất rợp đồng hoang / mắt xanh đã mờ dấu kim-cổ / tự tình rớt lại những bâng khuâng.
ngồi đây tóc rối bời bời / xuân đông thu hạ gọi mời thiên thu / cảm lòng một chút sương mù / thấm lưng nghe mỏi tiếng ru chợt buồn.
Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi. Nơi đó trở thành quen thuộc. Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu, ngồi rất lâu. Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Có thể nói đây là thời thổ tả lẫn lộn vĩ nhân với những anh hề vở hài kịch không màn kết cục ngoặt nghoẽo cười cho đến tái tê
Lửa chưa chắc đốt nơi hỏa ngục hay điện ngục, nhưng bập bùng trong lòng. Chén bát khăn đũa ngóng chờ - đã quá giờ. - Thật không đến sao? Bưng con gà quay cất vào tủ lạnh.