Kỳ Diệu Thay Mái Tóc Mẹ

5/12/202311:55:00(View: 1733)
khucthuyduvietkhang
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

Dòng sông qua tỉnh đổi thay

mẹ tôi gội tóc cuối ngày trời trong

tóc đen huyền chảy thành dòng

giữa bàn tay trắng xoa lòng phù sa,

tay vò tay vắt tay chà

sợi vuốt sợi xoắn nhóm ra lửa hồng:

 

Tóc bay như khói bềnh bồng

khói hình vương niệm tóc bồng bềnh bay

mẹ tôi thần thoại tóc này

                                 tóc khêu hương lửa

                                 gợi ngây mùi tình

 

Tôi nhìn bức ảnh xuân xinh

ngày xưa tóc mẹ cột hình đuôi cong

thắt bím như tổ mật ong

chẻ đôi, cuốn lại thành vòng đĩa gai

như bầy nhộng bướm cuộn dày

như hoa đang nở lủng đầy lỗ đen

khu vườn tóc mẹ rối ren

rối ren như nấm lấn chen trong vườn.

 

Khi còn nhỏ ngủ chập chờn,

no đầy sữa ấm đang mơn man nằm.

vùi vào tóc mẹ tối sầm

cảm như rạng chuối tối tăm sau nhà.

 

Nhớ xưa tóc mẹ lòa xòa

chạm tôi mí mắt la đà êm êm

ngăn tiếng chó sủa suốt đêm;

chạm vành tai nhột xuôi miền vào mơ

chận bao ác mộng chặp chờ

và tôi hít thở sợi tơ tóc mềm

gieo vào ký ức nỗi niềm mai sau.

 

Mẹ tôi hương vị trên đầu

mùi thơm nấu nướng thấm vào tóc da

cá tôm, hành tỏi, thịt thà

tóc búi, vài lọn lòa xòa đong đưa

giặt giũ, mài cọ, sớm trưa,

năm con tắm rửa vẫn chưa vừa lòng

dọn dơ lau bẩn đời chồng

kiên trì giữ sạch nhà trong sân ngoài.

 

Khi em gái nhỏ ra đời

mẹ tôi cắt tóc,

                  tóc rơi lọn dài

                  lọn đen, tưởng tượng một bầy

                  gà đen ấp trứng ấp ngày tháng xưa.

Gỡ ra từ lược răng thưa

dày đen tóc rối cột vừa dây xanh

tôi mang chôn tóc sau sân

rắc lên đường, mật, bần thần ca dao

rắc che cái chết nghẹn ngào

rắc hy vọng dưới cõi nào hiển linh

một hôm tóc sẽ hồi sinh.

 

Và dòng sông cũ chuyển mình

như dòng tóc nước ẩn hình mẹ tôi.

 

Nhắc lại kỷ niệm bồi hồi

khi mùa gió lớn mưa trôi lũ về

hiểm nguy nước ngập bốn bề

căn nhà xiêu vẹo ven lề tử sinh

bên trong cảnh tượng yên bình

mẹ ngồi kể chuyện quanh mình trẻ con

tôi và em gái hân hoan

chải tóc để ngửi mùi hương xà phòng

nẩy mầm dưới ánh đèn lòng

đời tôi một nửa trong dòng tóc đen.

Ngu Yên phỏng dịch
Nguyên tác 
Joseph O. Legaspi (thi sĩ Phi Luật Tân)

*

Ode to My Mother's Hair

 

The provincial

river is transformed,

my mother

in a clear-sky afternoon

washed her hair,

dark as cuttlefish ink.

Between

her flat palms,

she rubs it

with silt, twisting

the strands

as if starting a fire:

 

My mother's Promethean

crown of smoke, daughter

of a woman with hair like fire.

 

I have seen photographs:

my mother pony-tailed

as a girl, split-

ends, braided,

molasses stuck

and formed

prickly discs

like coiled, poisonous caterpillars;

like black holes flowers

in her follicle garden;

tangled little

mushrooms.

 

As a child

in the fringes of sleep,

when my fill of colostrum

swirled warmly inside me.

I often burrowed

my mole face

in my mother's hair,

the darkness beyond the banana grove.

 

I remember

how it brushed against my eyelids,

fending off the midnight dogs

of sleeplessness; tickled

my ears, deadening

the skeletons

of nightmares;

and how I breathed in

strands, which planted

the seed of the tree of memory.

 

My mother's hair is domestic hair;

absorbent to the scent

of her cooking -

milkfish, garlic, goat;

her fur of seeping dust

clipped

in a bun, with wisps

that dangle on her face,

and dance

to floor scrubbing by coconut husk

to laundry five children soiled

to my father's pulling and shaking.

 

When my younger sister

was born, our mother chopped

her hair, the incubating black hen

of her head ousted the starlings.

In hope of a preparation

for what we had driven her to do,

I gathered locks

from her brush,

tied them with a blue ribbon

and buried them in our backyard,

dusting the plot

with sugar and cocoa, moistening the mound with honey -

all the goodness from the world of the living.

I believed

the earth resurrects

what is nourished in its belly.

 

And in this river,

my mother's wet, swirling hair

 

remind me

of monsoon season,

when our house,

besieged by wind and water,

teetered and threatened to split open,

exposing the diorama

of our barely protected lives

with my mother, seated, telling stories

to her children collected around her.

while my sister and I are brushing her mane.

smelling of rose soap,

sprouting by candlelight,

her hair which is always the other half of the world.

Joseph O. Legaspi

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ngôn ngữ táo bạo, ý tưởng phóng túng, một thi pháp mới lạ luôn luôn tìm tòi sáng tạo. Đó là thơ Lưu Diệu Vân. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Mười năm rồi / Chưa về thăm lại Phan Rang / Vùng đất khô cằn cát bụi / Những bãi bờ nắng nóng bốc hơi / Hoa xương rồng lung linh nhuộm đỏ khung trời mùa hạ...
Thơ của các thi sĩ Nguyễn Hàn Chung, Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An
Thơ về Mẹ của nhiều nhà thơ, Nguyễn Thị Khánh Minh tuyển chọn và giới thiệu nhân Ngày Lễ Mẹ, 2023...
Thơ Nguyễn-hòa-Trước có xu hướng thiên về thơ Ngôn ngữ, chữ nghĩa của thơ chiêng chao, bất định, và thường để cho người đọc tự hiểu lấy ý nghĩa của bài thơ, nếu quả có một ý nghĩa nào đó trong thơ. Nhưng ở bài thơ MẸ dưới đây, nhà thơ đã để ảnh tượng MẸ hiển lộ trong từng câu chữ như một bức tranh hiện thực về MẸ, nhân ngày Lễ Mẹ. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Thơ của hai thi sĩ Trần Hoàng Vy & Đào Văn Bình...
Kỷ niệm bầm dập không còn nhức nhối. | Con chuồn chuồn xẹp lép khô rang | Mất mát lâu ngày quen dần. | Thở nhẹ. | Ly tán không còn mấy quan tâm. | Nó bay thành bụi. | Đời không phải hợp rồi tan. | Chỉ còn vết vàng đọng trên giấy.
tôi khua lồng ngực và lắc trái tim | đó, nỗi buồn bực không suy suyển | mùa xuân hoa mọc | cỏ dại mọc nhanh hơn. mọc nhanh hơn. và mọc nhanh hơn
Thơ của hai thi sĩ: Trần Yên Hòa & Thy An
… Đã bao năm rồi, biết bao nhiêu nước chảy qua cầu, có quá nhiều điều để không thể nào quên. Ngay trong tù đày, những hình ảnh hồi tưởng chưa bao giờ là cuộc duyệt binh vĩ đại đầy màu sắc và ồn ào của ngày Quân Lực; mà luôn luôn là những bước chân diễn hành thầm lặng của một tiểu đội lính vô danh ở ngày giờ cuối cùng của một thành phố trước khi mất tên Sài Gòn. Người chuẩn úy ấy bây giờ ở đâu, trong một trại cải tạo nào, còn sống hay đã chết, số phận những người lính can đảm kỷ luật tới giờ phút chót ấy bây giờ ra sao, cũng không ai được biết. Liệu có thêm được một dòng chữ nào giữa những trang quân sử viết dở dang để nói về cuộc diễn binh kỳ lạ cấp tiểu đội mang biểu tượng hào hùng của quân lực ở ngày giờ cuối cùng trước khi cả toàn quân tan hàng rã ngũ... (Ngô Thế Vinh, trong tập truyện Mặt Trận Sài Gòn.)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.