C H Ủ N H Ậ T

6/3/202321:02:00(View: 1946)

chu nhat

 

  

Rồi chiều chủ nhật bay . không cánh

đầu tuần thôi hẹn với trăng xanh

vườn mây khe cửa trầm . ưu uất

áo mỏng sương vây kín đoạn đành

 

*

 

mắt ngước lòng hoen thiên cổ tự

lập lòe trăm đốm lửa hư văn

hỡi ơi thần thái nằm buông thả

không một câu ca lạnh tuổi trần

 

*

 

ai hát mà nghe đau gai nhọn

vết sướt lâu đời mưng nhọt ung

đắp một hang dài hoa nguyệt cấm

biết đâu mà dọi ánh tương phùng

 

*

 

vịn cây . này đứng . cây run rẩy

chiếc gậy lung lăng hết một thời

hạt mưa chết vội ngoài quan ải

khóc nụ xuân hồng lên mấy mươi

 

*

 

và chiều chủ nhật đuôi tóc . sóng

cuộc đời dang xa như lứa đôi

chiếc roi . bờm ngựa . cơn truy nã

vụng dại . đăm chiêu . trống một hồi

 

* * *

 

 

HOÀNG XUÂN SƠN

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Xa hơn sự đau yếu của ông | Những con sói vẫn chạy qua những cánh rừng xanh, | Dòng sông quê không bị lôi cuốn bởi những bến cảng tân thời...
Thơ của Trần Yên Hòa & Lê Minh Hiền
Quả dâu trăng trắng | nước da hồng hồng | nào ai biết được | rượu còn hay không
Không phải sống làm người buồn bã. | Người làm cho sống buồn. | ‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’ | bắt được hơi gió lạnh rùng mình | cảm được cõi trống trải | nơi con người sợ hãi.
Những đoản khúc của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung...
Em đầu hàng hy sinh thân thể | Thế giới lạnh lùng thân phận người dưng | Ngày mai máu chảy không ngừng | Ngày mai máu đẫm khắp vùng phố quê.
Lục bát mới của nhà thơ Nguyễn-hòa-Trước
Từ “Cha” chỉ là một tên gọi khác của lòng yêu thương. (Fanny Fern)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
Ba thi khúc của nữ thi sĩ Trần Hạ Vi...