Victoria Amelina là một nhà thơ, tiểu thuyết gia người Ukraine. Khi Nga tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào đất nước của cô vào năm 2022, cô đã dành phần lớn thời gian viết lách để ghi chép và nghiên cứu về các tội ác chiến tranh.
Amelina hiểu rõ những rủi ro, nguy hiểm mình sẽ gặp phải với công việc này, với tư cách là một công dân chọn ở lại đất nước của mình trong chiến tranh, và với tư cách là một nhà văn phải đối mặt với một đội quân xâm lược đang muốn tiêu diệt bản sắc dân tộc mình.
Cô đưa con trai đến nơi an toàn ở Ba Lan, nhưng bản thân trở về tiếp tục sống và làm việc tại quê hương. Khi Kyiv bị ném bom vào đầu mùa hè, cô đã quan sát các vụ nổ từ căn hộ của mình và viết: “Chiến tranh là khi bạn không còn có thể theo dõi nỗi mọi tin tức và khóc về những người hàng xóm đã chết thay cho bạn cách bạn vài dặm. Tuy nhiên, tôi muốn chúng ta sẽ bằng mọi cách không quên tên của họ.”
Amelina qua đời vào ngày 1 tháng 7, chỉ mới 37 tuổi, từ vết thương gây ra từ một cuộc tấn công bằng tên lửa của Nga vào thị trấn Kramatorsk ở phía đông.
Hai tuần trước khi qua đời, cô viết về một họa sĩ, Polina Rayko: “Nghệ thuật tồn tại chừng nào thế giới còn nhìn thấy nó.” (Phần lớn các tác phẩm đã bị xóa sạch trong lũ lụt do vụ vỡ đập Kakhovka)
Dưới đây là Bài Thơ về Một Con Quạ, viết sau một cuộc phỏng vấn của cô với những người phụ nữ sống qua thời kỳ chiếm đóng của Nga. Bản dịch tiếng Anh của Uilleam Blacker.
Bài Thơ Về Một Con Quạ
Đứng giữa cánh đồng trơ trụi của mùa xuân
người đàn bà mặc quần áo đen
thảm thiết kêu tên anh chị em của nàng
như cánh chim đơn độc giữa bầu trời
thống thiết gọi bầy
thống thiết gọi bầy
đến giờ phút cuối
những đôi cánh bị bắn rơi quá sớm
người anh trong đau đớn cầu xin được chết
người em tràn trề sức sống không ngăn được tử thần
người chị vẫn không ngừng chờ đợi, chờ đợi
người chưa một lần nào đánh mất niềm tin
người giữ nỗi đau buồn câm lặng
nỗi đau của nàng quỵ ngã
như ngàn vạn thương đau gieo xuống cánh đồng
và từ hạt giống đau buồn này, những tên tuổi đã ngã xuống này
anh chị em của nàng rồi sẽ từ mặt đất trồi dậy
sẽ lại hát bài ca cuộc sống
Nhưng còn chính nàng, con quạ đen?
sẽ mãi mãi ở lại giữa cánh đồng này
vì chỉ có tiếng kêu của nàng
mới giữ nỗi những cánh én trên bầu trời
Bạn có nghe tiếng nàng
vẫn không ngừng kêu từng tên, từng tên, từng tên.
Cung Đô biên dịch
Gửi ý kiến của bạn