Trang Thơ Thứ Bẩy

22/07/202308:14:00(Xem: 2475)
DTChinh_5
Tranh Đinh Trường Chinh.



Những người đàn ông tỉnh táo và lý trí

Những người đàn ông tỉnh táo và lý trí
Rũ bỏ nàng
Như rũ bỏ một cọng rơm khô
Vàng héo hắt điểm trang kiệt quệ

Người nuôi ảo tưởng nàng
Thích xây dựng tưởng tượng tình ái lâu đài
Thích nghĩ đàn ông yêu mình
Hai mươi ba năm vẫn còn đếm nhầm
số hạt trai
trong chuỗi ngọc
hay chuỗi hạt mù u xấu xí
Xỏ nhầm
Mũi chỉ tương lai tưởng tin vụng dại
Giữa tiếng ngày trúc trắc thoi đưa

Những ngón tay dan díu tách rời dưới mưa
Vị máu mặn phả tràn mặt mũi
Tưởng đã yêu kiệt cùng lý trí
Trăn trở lại qua chỉ một trò đùa

Trái tim đàn ông sâu hơn biển
Không còn nước mắt để khóc
Không còn nước mắt để buồn

Những người đàn ông tỉnh táo và lý trí
Cược vô cùng
Nát bấy
một hình dung
Nát bấy
Những hình dung


*
 

Bến tình

Bàn tay
mấy đốt còn gầy
Chở chiều ve vuốt đong đầy mắt em

Bờ ngà
trắng mịn êm êm
Chiều khêu trái lửa nõn mềm môi ai

Hõm xanh
vướng nụ hôn dài
Hôn khao khát lấp hôn dài dại lên

Thuyền tình
nửa chiếc cong vênh
Bến tình lai láng nổi nênh cuộc mình...

— Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...