sao chép giữa mùa hè

05/08/202314:06:00(Xem: 2913)

 

Sao chép giữa mùa hè
Tranh Đinh Cường

                   

                          mắt rớm lệ bởi đeo tròng kính áp

                                         đời lờ mờ trên một ngã ba

                                        

                                                                 nhớ Đinh Cường

 

 

tôi lại bắt đầu cuộc đi bộ làm thơ khác

trên móng hè nung chảy mỡ

chữ dính chùm sauna mồ hôi tuyết bông cỏ lượn lờ trong nắng

rừng cây áo non

chuyển dần lục thẫm

như có kẻ mới từ trần

nơi buổi về hun hút

mũi tên chuyền về hướng gió

phải lòng một cơn dông

trong núm bọc những hạt lưu sa chưa đủ hội tề

tôi                           muốn mưa

mưamưa

 

 

đêm mưa trút lốt bộ hành

sáng ra trời ui ui

độc tố

 

 

đi bộ.  nức nở làm thơ

nói.  cười.  khóc.  mếu

lờ đờ bóng mây

nắng chan.  lụt cả ban ngày

mùa hè thở dốc

mùa cây ngóng tàn

thu về.  bình tịnh thu sang

đời mình rồi cũng quy hàng

dịu

êm

 

 

tình yêu lạnh như biển

những cái giống không cùng đời

có thể là một vì sao nhỏ bé

có thể là một nét mày hung tợn

trả treo trước gi

những luống cầy luôn đâm gai nhọn

đậm máu hồ quang

 

 

sự rị mọ của con tim

bươn qua cánh rừng nứa

lát thẫm

cắt mùa sấm động

chuyển ngôn mường lung hồi văn

ly tâm miểng đá

lắng nghe tai mộ trù

chữ khắc sâu loài dế than trùi trụi

thấu được lời trùng thẳm

của đất

bắt được cái tứ luồn trong ý

phiến gạch nung nâu nền nhà

nơi ẩn náu thuỳ dung

trùng trùng kỷ niệm

trong khu vườn uyển lan

lá mật sông thơm

thạch xương bồ

 

 

bây giờ lắm người bôi vẽ tranh

trên từng giá áo

cuống màu cho ta thấy

cây nằm thở

van xanh trời nguyện khát

ngày uống vào đêm thải ra

thơ cục hạch

mỗi một chặng lò dò

bấm bụng bờ ao sinh khí

mình đứng như cây cọc

rồi tự chế thân nhão

không cứ gì bùn

cái cò

và những năm chép trắng

 

 

như khúc thuỳ ca việt dã

mình chạy đuổi đeo bám thần hồn

thơ đuối

mòn

kiệt sức

 

 

khúc thiều chạng vạng mùa đổi sao

mây vàng ướt nhẹp

nơi phôi thai quần tụ

đừng hát mai mình xa nhau

trường hành ngọn roi quất túi bụi

lực tâm

trí sậu.  và những trạm dừng gân huyết

nhờ nhờ khóc

em đừng.  thổi vi vu chiếu giường qua sa mạc

bề gì những cánh nâu

nương theo đời trang phục

buồm lèo đã có khúc ngấm mặn

thời ta đèo nhau qua biển

sóng gió

lúc nào cũng trầm ngâm

 

 

mình chạy không kịp một nỗi buồn

khi lũ bồ chao truyền thanh

trên trang nhà cáo phó

 

 

 

hoàng xuân sơn

22- 28 juillet 2016

Tranh Đinh Cường

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...