Trôi

13/08/202308:21:00(Xem: 4130)

Chiều

Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn.


Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ.


Tôi trôi từ khu đồng cát, xanh màu lúa non, con đường tỉnh lộ gập ghềnh, có hai cây cầu gãy nhịp, đi qua lắc lẻo, chiếc xe đạp kẽo cà kẽo kẹt, mang tôi hai buổi tới trường.


Tôi trôi từ thị xã tam kỳ, đầy tiếng đạn bom gầm rú, chiến tranh, đêm tối mịt mùng, xe nhà binh ồn ào, dân chúng tản mát, trốn đạn bom, như trốn bịnh dịch lan tràn.


Tôi trôi đến sài gòn hoa lệ, với bao mộng ước, trở thành ông nọ ông kia, cho những cơn mộng tưởng ngất trời tuổi trẻ, nhưng đạn bom, chiến tranh, đã xô tôi vào cuộc chiến bắn giết người vô tội vạ, tôi lăn quay như con vụ ngã nháo nhào.


Tôi trôi vào trại tập trung, làm người tù bị cưỡng bức, bị tước đoạt hết quyền sống, quyền con người, làm thân trâu, bò, ngựa thồ, không công, trên các công nông trường lao động, xã hội chủ nghĩa việt nam.


Tôi trôi, bò lê bò càng, mệt nhoài, thân phận con bò kéo xe lên dốc, trên những con đường thành hồ đầy rác rưởi, đầy ổ gà, quay mòng mòng giãy đành đạch, như con gà bị cắt tiết.

Rồi tôi trôi qua đây, xứ này, usa, lạ lẫm, với những con đường, bolsa, westminster, brookhurst, euclicd, harbor, lincoln, mịt mù, trong tôi nỗi xa, lạ hoắc, lạ huơ.


Xa lạ quá! lạ lẫm quá! nhiều khi tôi giật mình đánh thót, sao tôi ở đây? sao tôi đến nơi này? quê tôi đâu? tôi lớn lên từ đồng quê, từ gốc rạ, từ củ khoai, củ sắn, sao tôi lại ăn hamburger, uống coca cola, nói ra là yes, là no, là hello, là ok, hở?


Tôi giật mình nhiều khi như nằm mê giữa buổi chiều mùa đông lạnh giá anaheim.

Em ở đâu? sao không trôi cùng tôi qua bao mùa biển dâu, em lý tín, em tam kỳ, em sài gòn, em quảng ngãi, em nha trang...


Hở (những) em yêu dấu, một thời, một đời, nhau.


*


Núi tạ sông người


Đê đầu lạy ta cố hương

Ta quay lại những đêm trường quê xưa

Chập chờn trong giấc ngủ trưa

Quán Rường ơi! Ta cùng mưa ướt nhèm

Đây gò ông Đốc cùng em

Cởi trâu tắm suối - suối Sầu Đế ơi

Sao ta gan ruột bời bời

Nhìn mây tám hương lòng phơi ráng chiều

Nhớ xưa chân bước liêu xiêu

Nghe câu hát mẹ trong chiều ca dao

Rước em về tắm sông đào

Lòng neo cố xứ lòng chao chát buồn

Đê đầu lạy ta cố hương

Cho ta ngắm lại áo hường của em!

 

– Trần Yên Hòa

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ lúc này, khi đến với bầu không khí lạ lùng này, chúng ta mới nhận ra rằng có lẽ giấc mơ Mỹ không chỉ là giấc mơ, mà là sự dám mơ ước cùng nhau. Như hàng triệu rễ cây bám chặt, khiêm nhường vươn lên, tạo thành một dáng cây.
Khi bạn đã ở vùng khoanh | Nước lượn lờ | Sẽ thấy bạn những vành khuyên đẹp | Lời chim hót ban mai | Đời giàu thêm từng túng quẫn
Khi yêu, tim đàn ông sáng rực, tim đàn bà lúc mở lúc tắt. Đàn bà thuộc về đêm.
Nếu em là thành phố bị ô uế | Anh là cơn mưa thánh hiến | Nếu em là ngọn núi màu vàng | Anh là cánh tay đỏ địa y
Đám cỏ xanh rì | Bầu trời xanh lơ | Hoa cải vàng rực | Hòn bi hòn bi
ký ức tung hê bên bờ kè | lúc biến lúc hiện | từ cửa kính cao tầng nhìn xuống | phía dưới là biên niên sử | dày đặc hình nhân
Tôi thổi bài ca vào không trung, | tiếng hát vang xa tận nơi nào ở thế gian, tôi không rõ | bởi làm gì có cặp mắt nào đủ tinh thông trên cao | xuyên thấu mọi nỗi niềm khúc ca tôi bày tỏ
bên này bờ, chim vạc ăn đêm | đứng im lim nghe dòng sông thủ thỉ | những đợt sóng có thể cắt và làm bầm dập nằm cong lưng như đang chờ giấc ngủ | bình yên, bình yên, bình yên dài và rộng
sự phi lý của những nhóm người | trong dãy nhà san sát này | như lỗ chân lông trên da | trong khoảng không đau thương của không gian trên mặt đất