TRANG THƠ THỨ BẨY

16/12/202309:54:00(Xem: 1816)
Figure (circa 1960) - Balcomb Greene (1904-1990)
Figure (circa 1960), tranh của họa sĩ Balcomb Greene (1904-1990).



QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

mưa đủ chưa?

 

Visions of her drawing near / Arise, abide, and disappear   ̶ ̶  Leonard Cohen

 

loanh quanh ngày

hôm chân mỏi ợ mùi nhang khói mùi cháy khét chữ

nghĩa hổ lốn lặng lẽ cay mắt mưa mưa mưa lăn

và lắc theo nhịp cát bụi xôn xao hỏi chốn đi

về đi về đi  ̶ ̶ ̶  mưa đủ chưa?  (như nàng nói) biết đủ

thì đu đủ chín vàng cho dù đu đủ xanh

mét mặt nàng chừng chưa trang

điểm đến xa bất tận lời mẹ dặn dò vô

ngôn vô ý vô tình đánh rơi trong cuộc

chơi cút bắt vô vọng rớt nước mắt không ngừng

nghỉ không ngừng không nghỉ ới này này em

ơi xin đưa em về cõi an bình  ̶ ̶ ̶  không phải nhà

tang lễ bình an nơi viếng thăm em hôm nay  ̶ ̶ ̶ 

nhìn những bong bóng nước chập chờn trên con lộ

ngoại trừ tiếng thì thầm của cơn mưa dai dẳng gặm

nhấm từng mảnh ký ức mong manh chực vỡ vụn

anh bây giờ cạn kiệt không còn một câu chữ nào để tiễn em.

 

 

đâu đó phía ngoài vườn địa đàng

 

mi đứng bên này bức tường mắt nhìn

chằm chặp không thấy xa hơn phía

dưới lỗ rốn đứa con gái múa cột quay

cuồng  ̶ ̶ ̶  ới thằng người thống khổ hư

 

đốn tệ bạc bệ rạc mi mải miết gõ gõ

vuốt vuốt gõ gõ rồi cũng mỏi tay mỏi

mắt chữ nghĩa đảo lộn tứ tung nhảy

nhót xếp hàng dọc hàng ngang trái qua

 

phải phải qua trái trên xuống dưới

dưới lên trên tung tăng tính tình

tang  ̶ ̶ ̶  vậy thôi mi hãy tập tành ngôn

ngữ chỉ trỏ buổi hồng hoang đừng đứng

 

đó thút tha thút thít biết đâu một sát-na

nào đó mi sẽ hội nhập trong hơi thở chắp

cánh vượt thoát nồi áp suất vô hình xa

lìa mọi thương tổn  ̶ ̶ ̶  mà này đây chỉ

 

là những suy nghĩ miên man trần trụi

viển vong bất lập ngôn trong mười lăm

phút giải lao một trong những ngày cuối

năm đâu đó bên ngoài vườn địa đàng. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

*

 

TRẦN HẠ VI

 

Nỗi nhớ mùa đông

Em nhớ anh mùa đông
Trời lạnh lắm
Có thể ôm em vào lòng không
Có thể hôn em không

Người ta bảo mùa đông
Là mùa của tình nhân
Là mùa thú rừng chui vào hang trốn tuyết
Gấu mút tay quên đói
Anh có mút tay không

Nếu muốn sưởi ấm
Anh hãy nhét em vào túi áo
Ngực phải
Nhét thêm một que diêm
Nhưng đừng đậy nắp

Em sẽ xoa đầu anh
Chúng ta ngồi
mút tay
cùng


Ma túy của hạ vi

Lâu lâu em cũng muốn phiêu phê
đa đề hóa hạ vi
hạ vi hóa đa đề
vần điệu chắp cánh bay
lên mây
lên mây

người ta xài ma túy
em cũng xài ma túy
ma túy của em là người
nhưng em không cần sex
em chỉ cần say
trong ảo tưởng diễm tình
trong lời thơ huyễn hoặc
lên mây
lên mây

người ta nấu meth để bán
em nấu ma túy để xài
xào trộn chữ thêm ướt át một vài
nước mắt
thấm đẫm hương yêu phơ phất
hạ vi hóa đa đề
đa đề hóa hạ vi

xào nấu ma túy phải có duyên
phải thêm một chút thời
gian
khắc
vận
xào nấu ma túy phải có sức
trộn

tưởng
và phải có người
đồng lòng

năm năm trước em xào được một nồi
ma túy ấm áp
thơm lừng
mùi gỗ thông
em xài dần dần
hạ vi hóa đa đề
đa đề hóa hạ vi

thi ca của em
tình yêu của em
ma túy của em
đa đề
hạ vi

 


Sân khấu tình yêu

Em có một trăm khuôn mặt
Em có một trăm cái tên
Anh phân biệt đối xử
Nick này đây đã từng chặn hủy
Nick này dám gửi mail chia tay
Làm anh ủ dột không chỉ một hai

Nick này tung tăng nói nhăng nói cuội
Giữ lại cho vui
Nick này hay khóc lóc thở ngắn than dài
Ôm vào lòng an ủi

Nick nào anh ghét anh hủy
Trong rừng facebook hai tỷ trạng thái đồng thời
Cây xanh không ngừng mọc lên
Như nấm
Phát triển
Rồi chết lặng
Lúc lắc trên cành
Khô cứng
Đong đưa

Anh thương từng cái tên
Anh ghét một vài cái tên
Dám gọi anh là baby
Dám trêu chọc anh
Quày quả bỏ đi
Rồi cười khì
Bẽn lẽn lại gần
năn nỉ

Anh ghét anh là baby
Mà không thể nói thành lời
Không hiểu tại sao
Ba năm rồi vẫn còn cảm xúc!!!

– Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thiên Lý Độc Hành, là tựa một tập thơ của Thầy, và cũng là bốn chữ được viết treo trên hương án của Thầy tại chùa Phật Ân, huyện Long Thành, nơi Thầy ở vào những năm tháng cuối đời. Thiên lý độc hành, hình ảnh biểu trưng nhất về Thầy Tuệ Sỹ, muôn dặm cô lữ dằng dặc nỗi ưu tư phận nhà vận nước…Và, khó làm sao để tường tận cái chấp chới của vạt áo tỳ khưu đẫm ánh trăng đêm, thấp thoáng ẩn hiện Người và cõi thơ tịnh tĩnh. Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở/ Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan... Hỏi, tại sao, vì đâu, lòng muối kiên định... để bất khuất chưa tan?
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.