49

26/04/202400:00:00(Xem: 5330)

49

 

20210620_144514
Tranh Ann Phong – Những Đứa Con Thời Loạn

 

tháng tư đưa tay nhặt

vỡ nát của ngày xưa

còn đây, chồng sách cũ

những quả chín trái mùa

 

còn đây, chiều gió nổi

những ngôi mộ rạp mình

bia gỗ nào run rẩy

hồn linh nào tủi thân

 

chiến trường lâu đã nguội

hơi sắt và hơi đồng

mấy chục mùa hoa rụng

hư không tìm hư không

 

đã khô dòng máu ấm

cho đất mẹ não nề

cát vàng trôi đầu sóng

Nhật Tảo thôi hoài vọng

súng lắp đạn u mê

 

xếp origami

từ những trang sách cũ

xếp người chồng, người yêu

xếp người cha mất tăm

xếp người con mất biệt

 

với mũ bạc đường trưa

với giày sô bùn đọng

với mặt người bụi loang

trên mờ phai thù hận

 

xếp điệp trùng gian nan

xếp phũ phàng kết cuộc

xếp một thời quặn đau

xếp vết thương còn buốt

 

phóng cả vào không trung

một phần của người sống

một phần của người chết

một chút của non sông

 

bay lên tầng mây thẳm

thanh thoát trang sách vàng

một ngày mưa rất ngọt

vào đất giải mối oan

 

kc Nguyễn

  

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...
Rõ ràng, có tai không nghe, | có mắt không thấy, | có tay chỉ thòng lòng, | có chân chỉ đi lui đi tới, | duy nhất có miệng, người nói không ngừng.
tình yêu lạnh như biển | những cái giống không cùng đời | có thể là một vì sao nhỏ bé | có thể là một nét mày hung tợn | trả treo trước gi
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An...
Thành phố cháy hết cây cỏ. | Những tàng dừa nhớ gió. | Những đỉnh thông khát nước. | Sao tình yêu chưa sôi sục trong em?
Thơ của ba nhà thơ: Nguyễn-hoà-Trước, Trần Hạ Vi, Trần Yên Hòa...
Kể lạ, ở “nước non mình”, bút hiệu của các nhà sáng tác qua nhiều lãnh vực văn chương, thi ca, âm nhạc, hội họa, nghiên cứu phê bình, truyền hình, báo chí, diễn viên, có bút hiệu/danh, là Sơn [không kể Sơn ở đầu như Sơn Nam, Sơn Tùng, Sơn Vương…] là đông vô số kể. Thiếu Sơn, Triều Sơn, Trúc Sơn, Phạm văn Sơn, Trịnh Công Sơn, Mai Sơn, Phong Sơn, Vân Sơn, Trần văn Sơn, Linh Sơn, Trần Áng Sơn, Từ Sơn, Vinh Sơn, Tiến Sơn, Cao Sơn, Ngô văn Sơn, Lê Thái Sơn, Nguyễn Lê La Sơn, Lê Tây Sơn. Chu Sơn, Tùng Sơn, Hoài Sơn, Đào Bá Sơn…Trong đó hai ông Sơn thi sĩ là….đáng yêu nhất. Nguyễn Đức Sơn và Nguyễn Bắc Sơn. Đáng yêu, vì hai ông này đều có tài, đều có cái lạ trong thơ, lẫn ngất ngư, ngất ngưỡng, ngất ngây trong đời sống.
ôi màu xanh bể dâu ngút ngàn | truy lùng những lóng mây tự ải | giữa bầu trời hắc ín | rúc đầu những chú ve non | làm mồi cho lũ bọ đất
đàn bà càng già càng khô khan | đàn ông càng già càng nhiều cảm xúc | kích thích tố giảm theo thời gian nên sự dịu dàng và tóc của người nữ ngày càng bớt mượt | và anh hùng tính của người nam ngày càng trượt xuống đồi