Ánh mắt trông theo
Ta tưới rượu đầy thơ. Nhưng
Uống toàn nước lã
Nghe trăm lời yêu thương
Chẳng biết đâu
Chân.
Giả.
Như nụ hoa sớm mai
Vừa rơi vừa muốn nở
Ta nhận sao ra
Trong tám tỷ con người.
Ánh mắt ai nhìn?
Mười sáu tỷ con ngươi
Oán ghét
Thương yêu và có khi
tĩnh lặng
Hãy nói ra lời
Dù trong im vắng
Để ta được nghe chút thanh âm
Đừng nói với nhau bằng
Ánh mắt lặng câm. Như
tưới rượu đầy thơ, nhưng
Uống...
Toàn nước lã.
*
NGUYỄN HÀN CHUNG
Nói chơi trên bàn nhậu
Anh chê bai thử Trịnh, Huy
Phạm, Bùi sẽ biết cái gì xảy ra
anh phang thần được phong là
tức thời sẽ biết xảy ra cái gì!
Khôn hồn thì cứ nâng ly
khen hôi các cụ các dì nổi danh
nổ banh từng uống với mình
từng là huynh đệ chi binh trên giường
Từ khi tẩu tán mù phương
tưởng đâu đã hết đoạn trường phong long
máu thần tượng ngấm vào trong
ăn theo đã chốt trong lòng sinh linh
Bệnh chung của Việt tộc mình
di căn vào tới u minh vẫn còn!
nói thời động tới núi non
có khi gặp miếng phản đòn nứt xương
Biết khôn lẽo đẽo thói thường
suốt đời không bị trúng thương, nhưng đành!
biết mà còn hám hư danh
không ham sao lại đọa mình nghiệp thơ?
Quên em
Quên em quên bẵng lâu rồi
quên từ cái hột nút ruồi ghé vai
quên thói quen véo dái tai
mỗi khi anh cứ đòi dai sau vườn
Quên em nồng nhiệt môi ngon
tới khi môi má dính son đỏ lòm
quên chiều bị ném cơn bom
lửa xăng tới tấp vào hòm thư anh
Quên em quên thiệt là nhanh
giả lơ lời hẹn chung tình thiên thu
xin em tha lỗi cho dù
sao đi, anh cũng là tù nhơn duyên
Quên em ngồi kiết già thiền
vẫn không quên được ưu phiền mất nhau
*
HOÀNG XUÂN SƠN
Giữa chữ và số
Tôi đánh hơi em như đánh vần
Từ chữ a lọt qua số 5
Lọt mất đâu rồi con số 9
Trở lại vần b thiệt âm thầm
Ừ thì bê bế bồng hơi đi
Trèo thử qua non bỗng gối quỳ
Vần c đọc mãi không ra chữ
Mà mùi hương đã ngập biên thùy
Rồi đ thì đ đi với điều
Buổi chiều hóng gió bước liêu xiêu
Vần e chợt thấy em đâu đó
Mất dấu rồi tình vẫn cứ theo
Pha hay là fa muối mặn gừng
Biết rồi khô lệ đóa mắt rưng
G là côi góa niềm hôn thụy
Hát mãi chưa qua một cánh rừng
16 mai 24
*
TRẦN YÊN HÒA
Gọi phương em
Phương em đâu rồi, phương em mô?
Từ thuở em đi không đợi chờ.
Tim anh thất nhịp, hồn đau điếng
Thế là vườn chim cũng vắng hoe
Vườn chim anh dựng cả ngàn năm
Giữa thung lũng xanh chỗ em nằm
Tiếng chim hót vọng reo hạnh phúc
Cùng tiếng em cất giọng ca trầm
Em bỏ vườn chim cùng họa mi
Trăm năm không để lại duyên gì
Mưa trên núi tuyết ơi lạnh quá
Đất cũng ngùi trông dáng em đi
Trời ngàn năm ngó vọng về em
Anh cũng ngàn năm mải miết tìm
Có hoa tím nở bên bờ giậu
Cứ ngỡ là em đã hóa chim
Gọi phương em trời đất biệt âm
Tiếng gọi khan giữa mây bềnh bồng
Em đi biệt tích ngày vô định
Phương em ơi hỡi mùa thu đông
nuối
Những năm dài thật dài hỡi em
Chiếc nôi xinh hạnh phúc chúng mình
Gói ghém em và anh trong đó
Tình lên xanh đời sống lên xanh
Hạnh phúc là gì khi ta gần nhau
Không biết, nhìn chung quanh không thấy
Chỉ thấy mình lâng lâng sướng mãi
Cỏ cây hoa lá ngập trong hồn
Có tiếng chim sâu ríu rít hoàng hôn
Có tiếng sơn ca ca vang buổi sáng
Là mình cùng nhau đón bình minh rạng
Giấc mơ nào cũng thấy đôi ta
Hạnh phúc như chim, hạnh phúc như mây
Bay lang thang la đà khắp chốn
Anh muốn tung hô yêu em vạn thuở
Yêu em đến góc biển chân trời
Người con gái bỗng nhiên quay mặt
Hất anh ra phân nửa cuộc đời
Mùi tình xưa trở nên đắng nghét
Giấc mơ ngày cũ có còn không?
Giấc mơ em quay ngoắt một vòng
Anh đứng bên bờ sông hú gọi
Nước dâng lên, nước lũ trùng trùng
Anh ngợp nước lềnh bềnh, trôi mãi