Tiếc

12/06/202416:10:00(Xem: 2967)
20201011_141559
Tranh Ann Phong

 

tôi trở lại công viên

chiếc ghế trống thờ ơ như chưa từng gặp

người đàn ông tóc rậm

dáng thiểu não của thuyền sắp đắm

ngồi đó hôm qua

 

tiếc anh đã không nghiêng đầu

phía bên kia những người đàn bà khăn trùm kín tóc

niềm vui bất động lan vào đàn con đang rượt đuổi nhau, đang nhảy múa nắng chiều

 

tiếc anh đã không ngước mắt. trên cao

những ngọn thông rướn mình. toà nhà cao tầng có thể hung hãn đến

nhưng cũng có thể màu xanh chạm đỉnh núi một ngày

 

tiếc biển không rộng lượng với mọi con thuyền

phụ nữ trẻ thơ dồn vô mồ cùng khủng bố

nhưng cỡi ngọn sóng khi còn hơi thở

bạn tôi hụp lặn nước Mã Lai ngày đó

hôm nay ngồi uống trà kể chuyện cũ cười vang

 

tiếc tôi đã không mang theo

chiếc còi gọi cấp cứu khi đi nơi có ít nhiều bất trắc

Titanic dù đã đắm

những người bơi thuyền vẫn lắng nghe yếu ớt tiếng còi

 

tiếc tôi đã không đủ lòng tin

ngồi xuống băng ghế chỉ để trong một thoáng anh lưỡng lự

không biết nên đi tìm một góc vắng và ôm ghì tuyệt vọng

một mình. cô đơn. cô độc

hay nhìn tôi và đọc được chút tình người

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tim giờ đây đã mỏi. Đập mãi cả triệu lần. Còn một chút phân vân. Nhớ hồn nhiên tuổi ấy. Thời tình yêu trang giấy. Vẽ biết bao hình hài. Tóc lượn, tà áo bay. Còn chăng? Trơ thân hạc...
hình bóng xa xa bên trái, em chỉ tôi | nụ cười cô lập | những tòa nhà gắng sức cào bầu trời mà không gây thương tích | vẻ đẹp, tay người | giấc mơ vô tận, những con số chồng chất lên nhau
Thơ của ba người: Nguyễn Hàn Chung, Lê Hưng Tiến & Trịnh Y Thư...
Một chút gì gợn lên nơi mùi cà phê sáng, nơi tách trà nhâm nhi buổi xế chiều, nơi ly vang đỏ nồng đêm tối, làm cồn cào nhớ đến câu thơ đã đọc từ lâu lắm, thơ xưa chăng, nhưng sao cái rung động hôm nay về nó vẫn làm ta xao xuyến đến vậy.
khuôn trăng gần đầy, rất sáng / vỏn vẹn một mảnh tình che đậy / cơn ái ân vụt tắt / hừng hực thanh âm / rồi những giấc mơ thì thầm...
Bài thơ của nhà thơ Trần Mộng Tú được đọc tại tiệc mừng Thượng Thọ và Vinh Danh Nhà Văn/Giáo Sư Doãn Quốc Sỹ do nhiều hiệp hội tổ chức (gồm Hội Cựu Giáo Chức, Hội Hùng Sử Việt, Viện Việt Học...)