Bạn bước đi nhưng một người khác bước theo chân bạn
Chưng cất sự tức giận của mình qua những mảnh ký ức và toán học
Được bao bọc bởi chiếc áo choàng gần như làm câm lặng âm thanh đóng cục của các thủ đô
Thành phố sôi sục dày đặc tiếng kêu và ánh sáng kiêu hãnh
Tràn ngập mí mắt
Những giọt nước mắt chảy thành dòng của dân số khốn khổ
Qua đồng bằng cằn cỗi hướng về da thịt mịn màng của dung nham
Của những ngọn núi tối tăm những cám dỗ khải huyền
Lạc vào cảnh quan của ký ức và bông hồng đen tối
Tôi lang thang trên những con phố hẹp xung quanh bạn
Trong khi bạn cũng lang thang trên những con phố rộng
Quanh một thứ gì đó khác.
Tristan Tzara Nguyễn Man Nhiêndịch
Nguồn: Nguyễn Man Nhiên dịch từ bản Anh ngữ bài thơ "Volt" (1924-25) của nhà thơ Tristan Tzara.
***
Tristan Tzara (1896-1963) là một nhà thơ, nhà viết tiểu luận và nghệ sĩ trình diễn tiên phong người Romania và Pháp. Tristan Tzara được coi là người sáng lập ra Dada, một phong trào phản nghệ thuật (anti-art) được hình thành tại Zurich trong Thế chiến thứ nhất. Mặc dù cũng sáng tạo tác phẩm nghệ thuật, nhưng đóng góp chính của ông là xuất bản các bản tuyên ngôn phác thảo các mục tiêu của Dada và phát hành chúng đến nhiều đối tượng nhất có thể, đồng thời sắp xếp các buổi biểu diễn dung tục và gây sốc tại một quán cà phê địa phương, với ngôn ngữ được giải cấu trúc (deconstructed) và các hành động thái quá nhằm mục đích gây sốc cho khán giả và làm đảo lộn mọi kỳ vọng có sẵn. Tristan Tzara đã làm việc chăm chỉ để truyền bá Dada, xây dựng dự án Dadaglobe nhằm mục đích lập danh mục tác phẩm của Dada trên toàn thế giới và giới thiệu thương hiệu cảnh tượng hỗn loạn của riêng ông đến với giới tiên phong Paris vào giữa những năm 1920. Đến năm 1930, ông bắt đầu thoát khỏi khía cạnh phá hoại của Dada và bắt đầu khám phá Chủ nghĩa Siêu thực (Surrealism), một phong trào do người bạn André Breton của ông truyền bá, với sự kết hợp giữa sự đối lập và sự ngẫu nhiên. Trong suốt sự nghiệp của mình, Tristan Tzara đã nỗ lực để vượt qua những gì ông cho là tệ nạn của xã hội tư sản và thay vào đó, đưa ra một phương thuốc giải độc dựa trên sự thiếu hụt tiền lệ lịch sử rõ rệt. Ảnh hưởng của Tzara trong hệ tư tưởng và phương pháp phản nghệ thuật có thể được nhìn thấy trong các phong trào tiên phong sau này, kết hợp các thể loại nghệ thuật (hình ảnh, văn học và âm nhạc) như nghệ thuật sắp đặt, sự kiện và nghệ thuật trình diễn. Việc sử dụng nghệ thuật cắt dán trong Dada, cụ thể là các kỹ thuật "cắt ghép" của Tzara, đã có ảnh hưởng sâu sắc đến thiết kế đồ họa, quảng cáo, thơ ca và nghệ thuật sắp đặt. Kỹ thuật này là chìa khóa đối với các nhà thơ Beat như Allen Ginsberg và William Burroughs và trở thành một kỹ thuật phổ biến đối với các nhạc sĩ như David Bowie.
Những nhà thơ theo chủ nghĩa Siêu thực rất thích lối "viết tự động" (automatic writing). Đó là khi viết bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu mà không dừng lại hay sắp xếp suy nghĩ của mình. Chỉ cần thuận theo dòng chảy và để mọi thứ tuôn trào ra trang giấy. Những nghệ sĩ Siêu thực thích phong cách viết này vì họ cảm thấy rằng nó dẫn đến một hình thức biểu đạt tự phát hơn, chân thực hơn.
Có thể thấy cách viết tự động trong bài thơ "Volt" của nhà thơ Tristan Tzara. Trước hết, không có dấu câu, điều này cho thấy người nói đang nói hoặc viết mà không dừng lại. Các câu chỉ chảy vào nhau. Không rõ ai đang theo sau ai. Ai đang nói? Ai đang theo sau? Ai đang bị theo sau? Bài thơ không thực sự giải thích. Hiệu ứng này cũng là kết quả của việc viết tự động. Xét cho cùng, không phải mọi thứ ta viết đều rõ ràng và dễ hiểu. Nhưng ta vẫn có cảm giác được điều gì đó đang được truyền tải, ngay cả như vậy.
Nhân vật trong bài thơ "Volt" đang theo dõi ai đó. "Tôi lang thang trên những con phố hẹp xung quanh bạn/ Trong khi bạn cũng lang thang trên những con phố rộng / Quanh một thứ gì đó khác." Nói cách khác, mọi người đều theo sau nhau: trong tình yêu, hoặc tham vọng, hoặc cảm hứng. Có điều gì đó đen tối và nguy hiểm về cảnh quan mà bài thơ mô tả. Những chiếc ô tô lao xuống "khoảng không đường", "Nước mắt chảy thành dòng", có một "đồng bằng cằn cỗi" và "những cám dỗ tận thế". Đây không phải là nơi hạnh phúc nhất, phải chăng!
..........
English version:
The inclined towers the oblique skies The cars descending into the void of roads The creatures along the country lanes Branches covered with hospitable virtues With leaf-shaped birds at their crowns You walk but another walks in your footsteps Distilling her spite through fragments of memory and math Enveloped by a robe almost mute the clotted sound of capitals
The seething city dense both with proud cries and lights Overflows the saucepan of its eyelids Tears flow away in streams of wretched population Over the sterile plain towards the smooth flesh the lava Of shadowy mountains the apocalyptic temptations Lost in the landscape of a memory and a darkened rose I roam the narrow streets around you While you too roam different wider streets Round something other.
Tập thơ Hoa Diên Vĩ Hoang Dại (The Wild Iris) ấn hành năm 1992 đã mang lại giải thưởng Pulitzer cho thi sĩ Louise Gluck. Trước khi lãnh giải Nobel văn chương năm 2020, bà đã là một thi sĩ nổi tiếng, Đoạt một số giải thưởng và tước hiệu quan trọng, như Thi sĩ Công huân quốc gia năm 2003-2004. Bạn đọc có thể tải xuống nguyên tác phẩm The Wild Iris, Hoa Diên Vĩ Hoang Dại của thi sĩ Nobel Louise Gluck như món quà đầu năm của Ngu Yên gửi tặng.
LTS - Tại Lễ Đăng Quang của Tân Tổng Thống Biden hôm qua ngày 20 tháng 1, 2021, một hình ảnh tươi sáng gây xúc động và được nhắc đến và khen ngợi, được “shared” nhiều nhất trên các trang mạng xã hội là đoạn nhà thơ trẻ Amanda Gorman, 22 tuổi, từ Los Angeles bước lên đọc bài thơ do chính mình sáng tác.
Amanda là nhà thơ trẻ nhất, và là thơ thứ năm đọc thơ trong Lễ Đăng Quang Tổng Thống, nối gót 1. Robert Frost (Lễ Đăng Quang của TT John F. Kennedy, 1961), 2. Maya Angelou (Lễ Đăng Quan của TT Bill Clinton, 1993), 3. Miller Williams (Lễ Đăng Quan của TT Bill Clinton, 1997), 4. Elizabeth Alexander (Lễ Đăng Quan của TT Barack Obama, 2009).
Việt Báo mời độc giả đọc “Ngọn Đồi Chúng Ta Leo”, bản Việt ngữ của nhà thơ/dịch giả Lưu Diệu Vân.
Này, ông Đào Tiềm, /
lâu quá rồi, /
từ lúc chia tay ở Việt Nam. /
Ông sang Mỹ hồi nào? /
Đêm qua, /
từ chồng sách cũ chui ra, /
nhìn thấy ông /
tôi vô cùng hổ thẹn. /
Bốn mươi tuổi ông đã đi về. /
Bảy mươi tuổi tôi vẫn còn nấn ná. /
Trách nhiệm /
không phải của mình mà dây dưa. /
Nợ nần /
không phải của riêng mà ráng trả. /
Ông tìm đến Suối Hoa Đào. /
“Từ người già tóc bạc, /
tới trẻ để trái đào, /
đều hớn hở vui vẻ.” (**)
Khi viên đạn đã bắn ra,/
đừng hy vọng lấy lại, /
đừng thất vọng /
nếu không trúng đích.
Nếu cây súng /
có trí não, có tâm tư, /
lời nói là viên đạn /
gây thương tích.
Người là một loại súng liên thanh. /
Khạc đạn từ lúc thức dậy /
cho đến tận chiêm bao. /
Bắn nhiều hơn suy nghĩ./
Bắn kẻ địch. /
Bắn luôn đồng minh. /
Khi lời đã nói ra, /
đừng thất vọng /
nếu không có hiệu quả, /
đừng hy vọng
sẽ thay đổi ý nghĩa.
Những người hiếm quí
tự bắn mình, /
nhiều hơn bắn người khác. /
Ai có đánh máu, /
mới hiểu máu khóc. /
Người tự bắn mình, /
phải tập mọc nhiều trái tim /
khắp thân thể. /
dù gì rồi cũng phải đi vào lòng đêm
những bờ môi và ngón tay trò chuyện /
luôn khởi đầu bằng lời nói /
vinh danh tình yêu đủ mọi hình dáng /
những ngôi sao rơi xuống từ bầu trời /
sáng trên tay những người đàn ông và đàn bà /
bốn mùa thu đông xuân hạ
Chừng này tuổi, con mới hiểu,
vì sao mẹ nhẫn nhục, cha thường mỉm cười.
Thuở xưa, anh em làm tay chân trìu mến nâng đỡ.
Thời nay, anh em vẫn tay chân,
nhưng tay cào chân, chân đá tay.
tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao và bà nhẩn nha
la đà không muốn chạm mặt đất. những ngày
cuối năm mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn
quàng cổ. mẹ vẫy tay tôi như mọi khi và cũng
như mọi khi tôi cất tiếng gọi mẹ. tôi nghĩ mẹ nghe
tôi vì sau bao năm tôi vẫn ở trong quỹ đạo mẹ vẫn
còn thấy mẹ lướt thướt vẫy tay từ tầng cao vào
những ngày cuối năm.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.