Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

14/11/202417:58:00(Xem: 1382)
DinhCuong_BongMay
Tranh Đinh Cường.


ƯỚC VỌNG

nửa đêm về sáng
chợt thức giấc
khi thấy một dòng sông
chảy ngang qua đầu 
thấy bóng mẹ ngồi trên đám mây
và lá rơi đầy mặt đất

đã ba bốn hôm nay
ngoài công việc thường ngày
tôi hay mơ về một kiếp khác
mà lúc nghỉ tay
không làm sao
đón được ngọn gió vào lòng
để gởi gắm chút tình bay theo gió

ngày mai lại rằm
chẳng biết có dòng sông nào
chảy ngang qua đầu nữa không
nếu không
tôi sẽ thắp lên trời một ước vọng
cho mây trắng
đừng đưa mẹ tôi đi xa nữa.

16.10.2024

*

VỀ PHÍA CÁNH RỪNG

mai anh đi về phía có cánh rừng
có ánh trăng mười sáu
có mái tóc dài
che màu áo trên cây
vẫn còn mây bay qua tàng lá thấp
và mưa
mưa dài thêm kỷ niệm

mai anh sẽ thăm lại những con đường
theo dòng thác lũ
hai nhánh sông cùng chung một hướng
chảy trong tim hết máu
hết cả mùa đông lắng nghe
ngọn gió u buồn thổi ngược
lên vai

mai anh sẽ tìm em ở tận cuối chân trời
có bảy sắc cầu vồng đưa lối
anh tìm em
để gởi lại một cành hoa
mà anh đã bỏ quên
năm vừa hai mươi bảy tuổi.

12.10.2024

*

LƯU XỨ

thì cứ thả lỏng cuộc đời
xuống bên vệ đường
con đường nhiều cát bụi

mà dấu vết của thời gian vẫn còn
chẳng hạn như hôm qua
tìm thấy lại một khung trời
bỏ quên ánh mắt vào trong đó
giữa lúc bão tố
làm vỡ tung những cánh cửa
không sao đóng được

mới biết cuộc đời nhiều khi
cũng vô tình
như đám mây cứ bay hoài trên cao
cho đến khi mất hút

cứ tưởng mốt mai
đốm lửa sẽ bùng lên
nhưng không
lửa sẽ tắt
và rồi
phải bước đi trong bóng tối
tìm một vì sao định hướng
noi vùng đất rất nhiều mồ hôi
rất nhiều cát
rất nhiều gió
cùng tiếng rì rầm của sóng

giờ thì không còn gì để mơ
hay tiếc nuối
tất cả đã chìm
đã phân hủy
đã tan theo nước
trôi nơi đâu chẳng rõ

có chắc mai sau
những chiếc lá sẽ hóa thành cánh chim
bay qua đại dương
rồi lưu xứ vĩnh cửu.

11.10.2024

-- Huỳnh Liễu Ngạn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Houston mùa hè nóng có thể nướng thịt trên mui xe hơi./ Họa sĩ bò dưới đất vẽ chân dung kiếm tiền đổi rượu./Nàng mẫu ngồi khép hở y phục lả lơi./ Đường nét sắc màu bỗng dưng tơi bời khung bố, trời đất sẽ vô cùng phẫn nộ, nếu đàn ông không thích đàn bà, nếu bàn tay cứ chăm chú vẽ./ Tao không kể hết chuyện để người đọc tự đoán. Xe cứu thương chuẩn bị hụ còi. Bác sĩ xuất hiện. Mày ôm bức tranh nằm thoi thóp . /Tao thấy hết từ đầu qua khe cửa phía sau.
bạn không thể nhìn thấy nỗi buồn của tôi nó không phải như một người bị gãy chân và chống nạng bạn cũng không biết rằng nó tàn tật và đang suy sụp
Con thú trụi lông | Ai đang tâm vặt hết | Hồng | Chân mây
giọt ngắn giọt dài | thấm vai nghe lạnh | đôi mắt nhả ra thứ ánh sáng mịt mờ | nhận chân niềm hạnh phúc vỡ mau
phận người như vỏ bào mạt cưa trong cơn lốc xoáy | quá khứ thập thò van xin | ký ức bé mọn chập chờn lang bạt ̶ ̶ ̶ nào ai nhớ
Như một người đi tìm kỷ vật | Tờ lịch xưa đánh tráo góc mù | Con số nhảy múa trên triền dốc | Đời buồn như một chiếc mộng du
Nếu cần, con tin Chúa sẽ chịu đóng đinh thêm một lần nữa | để con chiên Chúa được bình an có cái ăn cái ấm chắc chắn Chúa đã làm, đang làm và sẽ làm | bởi vì Người là Đức Chúa trời hằng cứu giúp chúng con.
Ngỡ mình ở cuối năm tây | Dòm trật năm cũ thấy ngày đã xa Ngỡ mình là gió bay qua | Không phải. đứng khựng. chỉ là cây khô | Ngỡ mình đâu đó phất phơ | Năm. tháng. chấm. phẩy, một tờ sang trang
Những bài thơ xuất sắc của Giáng Vân nằm ở biên giới giữa điều có thể nói và điều không thể nói ra. Thơ chị có nhiều đề tài, tình yêu, suy tư lịch sử, những xúc động mới về thế giới hiện nay. Đó là một loại thơ sâu kín, cắm rễ trong vùng tối đen của tiềm thức, nhưng hướng về phía ánh sáng. Giáng Vân không ngần ngại nói về sự bế tắc, sự cùng đường của xã hội, cái chết và sự diệt vong của con người. Trong tập thơ gồm 36 bài, những mảng tối được thấy rõ, sự buồn rầu, lo lắng, cảm giác phẫn nộ, nhưng chị nói nhiều hơn đến sự vượt qua. Chị tin vào tâm hồn. Thơ chị có hai nguồn mạch: những câu chuyện riêng tư và những nỗi lo âu của thời đại mình. Chị có những bài thơ đi tới chỗ tận cùng, nơi giao điểm của hai niềm cảm hứng, đó là một kiểu thơ trữ tình thời sự hiếm gặp hôm nay.