Hôm nay,  

Tranh Vẽ 43,900 Năm Xưa Kỷ Lục Trong Hang Động Tại Nam Dương

27/12/201900:00:00(Xem: 9211)

Tranh ve 43900 nam 02
Tranh vẽ 43,900 năm trong hang động tại Nam Dương. (www.arstechnica.com )

 

Tại thời điểm này, bạn là người tham dự vào trong những điều làm cho chúng ta thành con người: kể và tiêu hóa các câu chuyện. Không thể nói khi nào loài người chúng ta bắt đầu kể chuyện cho nhau hay khi chúng ta lần đầu tiên phát triển khả năng sử dụng ngôn ngữ để giao tiếp không chỉ các khái niệm đơn giản, thực tế mà còn chia sẻ các câu chuyện sống động về sự kiện có thật hoặc tưởng tượng. Nhưng vào 43,900 năm trước, người dân trên đảo Sulawesi tại Nam Dương đã bắt đầu vẽ một vài câu chuyện của họ bằng hình ảnh lên các vách động.

Bức vẽ mới được khám phá tại một hang động xa mô tả cảnh đi săn, và nó là câu chuyện cổ xưa nhất mà đã từng được ghi lại. Và nếu nhà khảo cổ Maxime Aubert của Đại Học Griffith University và các đồng nghiệp của ông là đúng, thì nó có thể cũng là ghi nhận đầu tiên về niềm tin tôn giáo – và là sự hiểu biết đầu tiên của chúng ta vào những gì mà những người tạo ra nghệ thuật trong hang động đã suy nghĩ.

Chiều dài 4.5 mét của bức tường đá, cao 3 mét tính từ nền của phòng trên cao khó với tới của địa điểm được gọi là Liang Bulu’Sipong 4, những con heo rừng và trâu lùn gọi là trân nước đối mặt với nhóm thợ săn lạ trong màu đỏ sẫm. Một bàn tay màu đỏ sẫm tô điểm phía bên trái của bức tranh tường, gần giống như chữ ký của một nghệ sĩ cổ đại. Thông qua một lỗ mở vào bức tường phía đông bắc của hang động, ánh sáng mặt trời tràn vào để chiếu sáng khung cảnh.

Liang Bulu'Sipong 4 là một hang động sống, vẫn đang được định hình lại bởi dòng nước chảy, và các lớp đá đã bắt đầu mọc lên trên bức tranh tại nhiều điểm. Các khoáng chất hình thành các lớp đó bao gồm các dấu vết nhỏ của uranium, theo thời gian phân rã thành thorium-230. Không giống như uranium, thorium không tan trong nước và chỉ có thể xâm nhập vào đá thông qua sự phân rã. Bằng cách đo tỷ lệ uranium-234 so với thorium-230 trong đá, các nhà khảo cổ có thể cho biết gần đây lớp đá hình thành như thế nào.

Tranh ve 43900 nam 01
Quang cảnh bên ngoài cửa động.(Photo www.arstechnica.com )

Các lớp bồi đắp đã tăng chậm trên bức tranh tường săn bắn trong ít nhất 49,300 năm, điều đó có nghĩa là bức tranh có thể còn cũ hơn thế. Điều đó làm cho bức tranh tường Liang Bulu'Sipong 4 trở thành kỷ lục lâu đời nhất (mà chúng ta biết) về một câu chuyện thực. Thoạt nhìn, nó dường như gợi ý một ổ đĩa trò chơi, trong đó mọi người gạt động vật ra khỏi vỏ và lái chúng về phía một nhóm thợ săn với chiếc giáo hoặc vũ khí khác. Nếu Aubert và các đồng nghiệp của mình đúng về điều đó, có nghĩa là ai đó 44,000 năm trước đã tạo ra một bản ghi chép bằng tay về cách họ kiếm sống.



Nhưng câu chuyện cổ xưa nhất từng được ghi lại bởi bàn tay con người có thể là một cái gì đó còn hơn cả một câu chuyện kể về săn bắn. "Một số hoặc tất cả các khía cạnh của hình ảnh này có thể không liên quan đến trải nghiệm của con người trong thế giới thực", theo Aubert và các đồng nghiệp của ông viết. Nhìn gần, những thợ săn nhỏ bé trông không giống người lắm; nhiều người trong số họ có khuôn mặt thon dài kỳ lạ, giống như mõm động vật hoặc mỏ. Một con có đuôi, và con khác có vẻ có mỏ.

Các hình dạng có thể tiêu biểu cho các thợ săn mặc áo da hoặc mặt nạ. Tuy nhiên, Aubert và các đồng nghiệp của ông nói rằng họ trông giống những người biến hình thành động vật hơn: các giống lai giữa người và động vật xuất hiện trong các nền văn hóa trên khắp thế giới, bao gồm các bức tranh 15,500 năm tuổi trong các hang động Lascaux của Pháp và một nhân vật được chạm khắc 40,000 năm tuổi từ Đức.

Dù họ là con người, động vật hay một chút của cả hai, những kẻ đi săn đều phải đối mặt với những con vật có tỷ lệ quái dị hoặc thần thoại. Ở ngoài đời thực, một con bò nước cao khoảng 100cm (39,4 inch) và một con lợn hoang Nam Dương chỉ cao 60cm (23,6 inch). Tuy nhiên, trên bức tường của Liang Bulu'Sipong 4, các sinh vật hiện ra lớn hơn nhiều lần so với những người thợ săn đang chống lại chúng. Nó trông giống như một cảnh trong truyền thuyết, không phải là một ghi nhận khô khan về việc săn bắn của một ngày khác.

Và sự hiện diện của nó cho thấy Liang Bulu'Sipong 4 có thể là một nơi linh thiêng, hoặc ít nhất là quan trọng đối với những người từng sống trong khu vực. Các nhà khảo cổ không tìm thấy dấu vết của các mảnh vụn thông thường trong cuộc sống của con người, các dụng cụ bằng đá, xương bị vứt bỏ và nấu lửa -- ở bất cứ nơi nào trong hang động hoặc trong căn phòng lớn hơn nhiều bên dưới nó. Điều đó không có gì lạ: Liang Bulu'Sipong 4 được đặt trong một vách đá cao 20 mét so với đáy thung lũng và người ta không chỉ đơn giản là đi bộ vào được.

"Muốn vào được đó đòi hỏi phải trèo lên, và đây không phải là một nơi nghề nghiệp," theo Aubert nói với Ars. "Vì vậy, mọi người đã đi vào đó vì một lý do khác."

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có cách nào để sớm có hòa bình cho Gaza, một trong vài vùng đất đau thương nhất thế giới hiện nay? Chúng ta không có câu trả lời. Liên Hợp Quốc cũng bế tắc. Chúng ta, những người sống trong thế kỷ 21, cũng không thể quy trách một ai, vì dường như định mệnh đã sắp sẵn cho cuộc tàn sát từ nửa đầu thế kỷ 20, hay là từ hai ngàn năm trước. Chúng ta hoàn toàn không hiểu, tại sao khu vực được xem là đất thánh của ba tôn giáo lớn nhất thế giới – Do Thái Giáo, Ky tô giáo, và Hồi giáo -- lại rơi vào một cuộc chiến bi thảm và dai dẳng như thế? Tuy nhiên, đất trời muôn đời vẫn im lặng. Một cách nào đó, các nghệ sĩ ở Gaza lên tiếng cho dân tộc của họ. Họ đã vẽ, dù không còn đầy đủ màu sơn. Khi giấy và các tấm canvas biến mất, họ lấy các bao bột mì làm nền để vẽ tranh.
Thưởng thức một bức họa chủ yếu là chia sẻ sở thích và cảm xúc về thẩm mỹ giữa người xem và tác phẩm. Nghĩa là cái đẹp, cái hay của bức tranh và trình độ cảm nhận cái đẹp, cái hay của người thưởng ngoạn phải có khả năng tương ứng, có sự đồng điệu nào đó để cảm thấy thích thú hoặc hơn thế nữa là yêu chuộng. Câu hỏi cơ bản trên được A.I. (trí thông minh nhân tạo) trả lời: Sau đây là một số cách để thưởng thức một bức tranh: - Dành một số thời gian và sự chú ý cho bức tranh để tận hưởng trọn vẹn. - Đừng lo lắng về việc bạn cần làm gì tiếp theo và đắm mình vào tác phẩm nghệ thuật. - Việc ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật mà bạn thích có thể kích hoạt giải phóng dopamine trong não, giúp bạn cảm thấy vui vẻ. (Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh và hormone. Nó đóng vai trò trong nhiều chức năng quan trọng của cơ thể, bao gồm vận động, trí nhớ và phần thưởng và động lực thú vị.) - Hãy nhớ quy trình: Quá trình sáng tạo nghệ thuật là nơi phép màu xảy ra và sản phẩm cuối cùng chỉ là
Bước vào phòng triển lãm, ba bức tranh đầu tiên bên tay phải đập vào mắt người thưởng ngoạn là ba tác phẩm của họa sĩ Ann Phong: “I Told You, The Earth Is Warming Up”; “Looking Back, Looking Forward”; “If We Don’t Care For Nature, It Will Disappear.” Chọn ba tác phẩm này cho cuộc triển lãm, họa sĩ giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi phản ánh mối quan hệ giữa người với người; trách nhiệm mà chúng ta phải có đối với trái đất nơi chúng ta đang sống. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​thiên nhiên bị tàn phá bởi lòng tham và sự thiếu hiểu biết của con người. Có vẻ như khi chúng ta càng làm cho cuộc sống của mình trở nên tiện nghi, thì chúng ta càng tạo ra nhiều ô nhiễm hơn; càng làm cạn kiệt tài nguyên của trái đất một cách bất cẩn hơn…”
Nghệ thuật trong thế kỷ 21 là một lĩnh vực thực hành, nghiên cứu và xuất bản đang phát triển mạnh mẽ, khiến nó trở thành một lĩnh vực tìm hiểu vô cùng năng động. Nhiều chủ đề quan trọng đã gây tiếng vang trong thế kỷ này, truyền cảm hứng cho tư duy mới và tranh luận học thuật, chẳng hạn như sự bùng nổ nghệ thuật sinh học để đáp ứng với nghiên cứu khoa học trong khoa học đời sống, và lý thuyết phê bình được gọi là Thẩm mỹ quan hệ (relational aesthetics), được phát triển để đáp lại sự gia tăng mời gọi của nghệ thuật cho phép người xem tham gia và tương tác. Các cuộc tranh luận khác vào cuối thế kỷ 20, chẳng hạn như ký hiệu học, chủ nghĩa hậu hiện đại và chủ nghĩa nữ quyền, vẫn tiếp tục liên quan đến việc giải thích nghệ thuật thế kỷ 21 và văn hóa trực quan (visual culture, hoặc văn hóa thị kiến hay trực quan.)
Chúng ta thường được nghe nói, rằng mọi người đều bình đẳng trước Thượng Đế. Tuy nhiên, Thượng đế thì không ai thấy, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn nhân vật cổ sử đó (nếu thật sự là có Thượng Đế): đó là những trận mưa bom. Người dân Ukraine và Palestine ý thức rất rõ, vì đó là chuyện hằng ngày của họ: mọi người đều bình đẳng khi đứng dưới mưa bom. Già, trẻ, nam, nữ, trí thức, nông dân, nhà thơ, họa sĩ… đều bình đẳng: khi bom rơi trúng là chết. Cuộc chiến giữa người Palestine muốn giữ đất và người Israel từ nơi xa tới nhận phần đất mới do quốc tế trao tặng từ đất Palestine đã kéo dài nhiều thập niên. Bây giờ căng thẳng mới nhất là ở Gaza, cuộc chiến đang tiếp diễn giữa nhóm Hamas, thành phần chủ trương bạo lực của dân Palestine, và quân Israel. Trong những người chết vì bom Israel, có những người hiền lành nhất, đó là trẻ em và phụ nữ.
Đối với nhiều người Thái Lan, Chalermchai Kositpipat là họa sĩ đương đại lớn nhất của nền mỹ thuật Phật Giáo Thái Lan. Những nét vẽ và kiến trúc của ông vừa mang chất thần thoại truyền thống, vừa đậm chất kỹ thuật tân kỳ của thế kỷ 20 và 21 – vừa dịu dàng, thơ mộng, như thật như mơ, nhưng là những bước đi đầy các khám phá mới trên vùng đất tiền nhân chưa khai thác hết, nổi tiếng với việc sử dụng hình ảnh Phật giáo, và các họa phẩm của Chalermchai đã nhiều lần triển lãm trên toàn thế giới. Chalermchai Kositpipat sinh ngày 15/2/1955. Thân phụ ông là một người Trung Quốc nhập cư từ Quảng Đông trong khi mẹ anh là người Thái gốc Hoa. Kositpipat theo học tại Đại học Mỹ thuật Silpakorn, tốt nghiệp Cử nhân Mỹ thuật chuyên ngành nghệ thuật Thái Lan năm 1977.
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bạn có thể gọi Arnaud Nazare-Aga là một nhà điêu khắc, hay một lạt ma vào đời, hay đơn giản, là một nghệ sĩ và là một cư sĩ. Một thời anh đã ngồi trong tu viện để tạc các pho tượng Phật, tượng Bồ Tát, các trụ điêu khắc, và rồi anh rời tu viện để bước vào đời, trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng trong thế giới tượng hình. Nói kiểu tóm gọn theo văn phong báo chí thường gặp là: một nghệ sĩ Phật tử người Pháp. Nhưng cuộc đời anh đầy những cơ duyên kỳ lạ. Bài viết này tổng hợp từ nhiều báo, trong đó có Forbes, Time Out, Thai PBS World, The Phuket News... Lời tự giới thiệu của nhà điêu khắc Arnaud Nazare-Aga chỉ đơn giản vài đoạn trên trang nhà riêng. Sinh năm 1965 tại Paris, Arnaud Nazare-Aga đã sinh khởi niềm đam mê với kiến trúc và điêu khắc hiện đại từ khi còn thơ ấu. Anh thường xuyên đi thăm viện bảo tàng cùng ba mẹ. Anh được giáo dục trong một cộng đồng Phật giáo Tây Tạng ở vùng Burgundy, miền Đông nước Pháp, và học nghề đúc tượng thạch cao nơi đây.
Ann Phong triển lãm tranh ở Quận Cam, tôi bay qua tham dự. Xem tranh trừu tượng là xem tranh bằng tưởng tượng. Tôi là người sống bằng tưởng tượng. Xem tranh Ann Phong, không chỉ xem cái đẹp, xem nét đặc thù của nữ họa sĩ này, nhưng để sau cùng là xem chính “tôi trong quá trình tưởng tượng từ dãy tranh.” Luhraw viết: “Trước đây tôi chỉ có thể đoán chừng mình là ai. Giờ đây, nhờ nghệ thuật, tôi biết mình là ai.” (Quote.) Có nhiều đêm mất ngủ, tôi thường lên mạng xem tranh, đôi khi, ngủ nhờ trong phòng tranh ảo của Ann Phong. Những khi suy nghĩ về sự hiện sinh của con người, của bản thân, tôi thường tự dẫn mình đến một số tranh của Ann Phong theo quan điểm “Dấu người trên đất.” Tôi yêu thích loạt tranh này, vì Ann Phong nói lên những điều bằng họa, mà tôi chưa thể nói hết những suy nghĩ qua thơ.
Viện Bảo Tàng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tọa lạc tại địa chỉ 9842 Bolsa Ave #205, Thành phố Westminster, CA 92683 do Hậu Duệ Bác Sĩ Nguyễn Hoàng Quân làm Giám Đốc đã tổ chức Tết Trung Thu cho các em Thiếu Nhi trong hai ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật 16-17 tháng 9 năm 2023.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.