Hôm nay,  

Những Điệu Vũ Tuyệt Vời Của Đại Hội SHEN YUN

04/01/202216:43:00(Xem: 4933)

Văn nghệ


blank

Trình diễn nghệ thuật Shen Yun ở Costa Mesa ngày 30/12/2021 và 1/1/2022


Hạnh phúc thay cho người nào có một ngày trong tuần dành cho mình. Ngày nào cũng làm việc, ngày nào cũng nói, ngày nào cũng nghe người khác nói, hoặc nghe đài phát thanh, xem TV, có người nào dành một ngày trong tuần để sống cho mình: không nói, không nghe, không nghe bất cứ việc gì? Tôi cũng mong có một ngày không làm việc, không nói, không nghe, một ngày cho chính mình để suy nghĩ mình muốn làm gì, làm gì cho những ngày còn lại và nhìn lại quá khứ mình đã làm được gì cho người khác, cho chính mình và những ngày kế tiếp mình sẽ làm gì?


Rồi một ngày, một người làm việc cho báo The Epoch Times tiếng Việt đưa cho tôi 2 vé xem ca nhạc Shen Yun tổ chức ở Costa Mesa. Đại nhạc hội Shen Yun được tổ chức ở Hollywood 20 năm về trước, tôi đã xem đại nhạc hội này của Pháp Luân Công tổ chức, họ đến từ New York, là những người tị nạn Cộng Sản Trung Quốc, là những người rất nhiệt tình với đất nước của họ, những người tị nạn tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Trung Quốc. Tôi đã phỏng vấn ban tổ chức, những người lãnh đạo của Pháp Luân Công.


Một thời gian không lâu, Pháp Luân Công có 100 triệu thành viên trên 45 quốc gia, xuất bản báo Epoch Times tiếng Anh, Hoa, Đại Hàn, Nam Dương và gần đây báo Epoch Times xuất bản bằng tiếng Việt phát hành ở Nam, Bắc California, Houston, Dallas, v.v.


Một buổi múa hát tuyệt vời, mỗi một điệu vũ là một câu chuyện đầy ý nghĩa. Các vũ điệu trình bày một cách công phu, những điệu múa tuyệt đẹp, quần áo màu sắc rực rỡ, phong cảnh hữu tình, nhạc êm dịu có thể ru khán giả vào giấc ngủ êm đềm và hạnh phúc, không có một tiếng động, người này có thể nghe hơi thở của người bên cạnh. Đèn tắt khi chúng tôi bước vào rạp hát, người hướng dẫn phải chiếu đèn để bước chân khán giả không vấp ngã. Ngày xưa, khi xem điệu vũ này, chúng tôi được mời ngồi hàng nhất gần sân khấu, bây giờ ngồi trên cao để nhìn người trình diễn, ở trên cao nhìn xuống bao giờ cũng thoải mái hơn, dễ chịu hơn để nhìn những trang phục rực rỡ của các vũ công, các ca sĩ.

blank

Các vũ công trình diễn tuyệt vời.


Hơn 30 người trình diễn hơn 2,5 giờ đồng hồ, không một khán thính giả nào bỏ ra về trước khi chấm dứt. Những bước chân tuyệt đẹp, chúng tôi có cảm tưởng tất cả tài tử trình diễn đều biết võ hay võ nghệ cao cường. Nếu không biết võ, chẳng may té thì thế nào cũng gãy chân, bể đầu mà chết. Mỗi vũ nữ trình diễn ít nhất phải tập luyện hơn 10 năm mới được điêu luyện như bây giờ.


Ra về mọi người đều thoải mái, hạnh phúc như mình vừa lạc vào thế giới thần tiên, ở đó chỉ có hạnh phúc, chỉ có tiếng nhạc êm đềm, có tiên nữ, có suối, rừng, hồ, có Phật, v.v., mà không có phiền não. Những nỗi mệt nhọc hàng ngày, những muộn phiền không còn ở trên trần gian nữa. 


Người hướng dẫn chương trình nói tiếng Anh, người nói tiếng Hoa vừa đủ, không nói nhiều, không làm phiền khán thính giả. Ánh đèn mờ ảo đủ chiếu sáng các khuôn mặt tuyệt vời của các vũ công.


blank

Ánh đèn mờ ảo đủ chiếu sáng các khuôn mặt tuyệt vời của các vũ công.


Pháp Luân Công chống Cộng Sản bằng âm nhạc, bằng lời ca, tiếng hát, bằng kịch, múa và hát. Khí giới đấu tranh của Pháp Luân Công là âm nhạc, âm nhạc đi vào hồn người nghe. Khán thính giả không quên biến cố Thiên An Môn, biểu tình chống chính phủ Trung Cộng, hàng triệu người, hàng trăm người bị giết, xe tăng thiết giáp cán chết người biểu tình. Một sinh viên ốm yếu đứng trước xe tăng ngăn cản xe tăng không cho cán người biểu tình. Người biểu tình trẻ bị bắt, đưa vào nhà thương mổ lấy mắt, thận, gan, phổi đem đi bán.


Pháp Luân Công gồm một nhóm người Hoa tị nạn ở Hoa Kỳ và các nước khác thành lập hội Pháp Luân Công làm báo, đài phát thanh, đài truyền hình, tranh đấu đòi Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Trung Quốc.


Một bác sĩ Trung Cộng đi họp đại hội y khoa thế giới, sau buổi họp, ông xin tị nạn ở lại Hoa Kỳ và tố cáo chế độ Trung Cộng giết người một cách tàn ác cho thế giới hiểu rõ về sự tàn bạo này, ông họp báo ở New York. Ông biết ông tị nạn thì cha mẹ, vợ con ông ở quê nhà sẽ bị vùi dập nhưng ông vẫn làm.


Một người làm việc cho the Epoch Times tiếng Việt cũng là người giúp cho đại nhạc hội Shen Yun cho biết 2 năm nay do dịch cúm Covid-19 không tổ chức đại nhạc hội Shen Yun, năm nay tổ chức 50 shows ở Texas, California, Arizona và các tiểu bang khác trên nước Mỹ. Ông cho biết tất cả các nhạc sĩ, ca sĩ, nghệ sĩ, và người điều hợp chương trình Shen Yun hoàn toàn miễn phí. Họ làm việc tận lực, làm việc với trái tim của mình, người nào trong lúc trình diễn với nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc, làm việc vô vị lợi thì không có tranh chấp, không bất đồng chính kiến. Hy vọng Pháp Luân Công có những buổi trình diễn tuyệt vời như hôm nay, để cho nhiều người được thưởng thức, để tâm hồn nhẹ nhàng hơn, để có cuộc sống vui hơn, lạc quan hơn.


Chiến đấu chống Cộng Sản không gì tuyệt vời bằng âm nhạc, bằng tiếng ca, điệu múa sinh động và hấp dẫn. Không gì tuyệt vời bằng đưa âm nhạc vào hồn người nghe.


Một hí viện lớn của miền Nam California không còn một chỗ ngồi, hơn phân nửa khán giả là người Mỹ. Một gia đình người Mỹ, ông chồng nói:


– Người Á Châu làm gì cũng có nghệ thuật, nhất là văn hóa có từ 5000 năm trước, nhưng rất tiếc Trung Quốc bây giờ là nước Cộng Sản. Nếu nước Trung Quốc có Tự Do thì bây giờ họ phải phát triển mạnh mẽ lắm vì du khách đến nước này nhiều thì họ phải phát triển mạnh về kinh tế, về văn hóa, v.v.


blank

Người Á Châu làm gì cũng có nghệ thuật.


Tôi mơ ước nếu có một ngày tôi không làm gì hết, tôi sẽ đi ra biển một mình, đi lang thang nghe sóng biển thì thầm, hay lên rừng nghe chim hót líu lo trên cây, nghe tiếng cười của con suối. Tôi luôn cầu nguyện, cầu nguyện cho tất cả mọi người thân yêu, cầu nguyện cho Việt Nam có Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền, trẻ con mồ côi có cơm ăn, có áo mặc, được đến trường học như những đứa trẻ khác có cha mẹ, người già được thương yêu, được đùm bọc.


Tôi mơ có một ngày tôi được sống cho chính mình, nghe nhạc êm ả, sống với thiên nhiên, với biển cả, với núi rừng. Tôi mơ ước nhiều lắm, đọc sách và lang thang trong rừng núi, đọc sách và lang thang trên bờ cát, còn gì bằng? Nhưng mơ ước là một chuyện còn thực hiện được hay không còn tùy vào phước đức của mình?


Tôi mơ ước có một ngày trong tuần được nghỉ ngơi, chỉ có thế!


Kiều Mỹ Duyên

(Orange County, 4/1/2022)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau hai năm căng thẳng đại dịch, các buổi triển lãm nghệ thuật và trình diễn âm nhạc bị gián đoạn khiến người ta khao khát được trở lại với không gian thưởng ngoạn “live”. Trường đại học California State Long Beach sẽ mở lại các chương trình văn hóa nghệ thuật, và trân trọng mời khách thưởng ngoạn đến với cuộc triển lãm Sacred Path tạm dịch là “Tâm Hướng” của họa sĩ Nguyễn Việt Hùng, một tên tuổi không xa lạ với cộng đồng người Việt quận Cam.
SEATTLE -- Họa sĩ Nguyễn Đại Giang vừa cho biết rằng, theo chương trình, ông sẽ có cuộc triển lãm cá nhân với 30 tranh vẽ theo trường phái Upsidedownism (Đảo ngược), một phong cách hội họa do ông sáng tạo ra
Chúng ta đã quen suy nghĩ rằng các Phố Tàu (Chinatown) có mặt trên khắp thế giới. Ngay tại Việt Nam, cũng có Chợ Lớn, một khu Phố Tàu độc đáo. Tuy nhiên, từ rất lâu đã có một cuộc cạnh tranh lặng lẽ: các phố Ấn Độ, nơi tập trung mọi thứ liên hệ tới đất nước và dân tộc Ấn Độ. Các phố Ấn Độ -- trong tiếng Anh gọi tên chung là Little India – cũng có mặt rất nhiều nơi trên thế giới, kể cả tại Hoa Kỳ. Có một điểm ghi nhận rằng, Phố Tàu thường không nằm gần Phố Ấn Độ. Có thể vì mùi cà ri sẽ làm mùi thuốc Đông Y mất hiệu nghiệm? Hay vì áo xường xám của các thiếu nữ Thượng Hải sẽ bị các bộ saree rộng thùng thình của các mệnh phụ Bombay che bớt các mảng đùi xinh đẹp? Hay, có phải tư tưởng bất bạo động của ngài Gandhi dị ứng với những hô hào bạo động của họ Mao? Chỉ duy ở Singapore, Little India nằm ngay kế bên Chinatown. Một điểm độc đáo nữa: hai khu vực Ấn-Hoa này lại cùng chia sẻ một niềm vui nghệ thuật: tranh tường ở đường phố. Tranh tường, là gốc chữ “mural” của tiếng Tây Ban Nha (Spanish)
Anh Đinh Cường gọi phone cho tôi chỉ hỏi: “Làm sao để thành... Cá?” Cá bơi xuôi lội ngược, vẫy vùng trong biển lớn, hay quanh quẩn trong hồ ao? Cá đẹp óng ánh bơi ngược dòng, hay lừ đừ chịu trận trong lưới ngày, và ngay cả đang giãy giụa chết bởi những lưỡi câu lờ lững? Không phải, Anh hỏi tôi về cá khác. Cá Vàng... -- Một bài tản mạn đầy ắp kỷ niệm với Họa sĩ Đinh Cường của nhà văn Lê Chiều Giang, trong ngày tưởng niệm cố Họa sĩ. Mời bạn đọc cùng thưởng thức.
Ngày 07 tháng 01 năm 2022 này là đúng sáu năm Họa sĩ, Nhà thơ Đinh Cường rong chơi về cõi vĩnh hằng, miên viễn. Tiểu sử và sự nghiệp hội họa lẫn viết lách của Đinh Cường thì hầu hết giới văn nghệ sĩ người Việt trong và ngoài nước đều biết và tâm phục. Ông được đánh giá là một họa sĩ lớn có tiếng tăm ở Việt Nam và Hải ngoại. Nhà văn Trần Hoàng Vy nhận định như thế trong bài viết của ông nhân dịp chúng ta cùng thắp nén tâm hương cho một họa sĩ tài danh của làng Họa Việt Nam, và cũng là một người bạn, người anh hiền hòa, dễ mến của văn chương, nghệ thuật. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Lời người dịch: Một trong những câu hỏi mình luôn gặp phải là mọi người đều muốn "hiểu" một tác phẩm, một bản nhạc cổ điển, một tác phẩm điêu khắc, một bức tranh trừu tượng,... Và dù có giải thích rằng chúng ta không cần hiểu thì mọi người vẫn luôn băn khoăn. Một tác phẩm nghệ thuật thường vốn không mang nhiều nội dung ngoài vẻ đẹp của nó, trong âm nhạc là giai điệu (lời hát chỉ là một phần rất phụ), trong tạo hình thì là đường nét và bố cục. Và chúng ta nên thưởng thức nghệ thuật bằng cái nguyên sơ của một đứa trẻ. Thật trớ trêu khi càng có nhiều tri thức, chúng ta lại càng khó tiếp thu nghệ thuật vì suy nghĩ quá nhiều. Tác phẩm của Susan Sontag đã được dịch ra tiếng Việt thì có "Bàn về nhiếp ảnh" do Trịnh Lữ dịch. Một quyển sách mà mọi người yêu nhiếp ảnh hay chỉ thích xem ảnh cũng nên đọc. Và bài tiểu luận "Chống diễn giải" này mình cho rằng với những người nào muốn thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, hay luôn trăn trở về việc để "hiểu" nghệ thuật thì cũng nên đọc. Vừa để c
Tin Giáo Sư, Nhạc Sĩ Trần Quang Hải qua đời được loan đi khắp nơi ở trong và ngoài nước, từ trước khi ông thật sự mất một ngày. Sau đó, nữ danh ca Bạch Yến, phu nhân của ông đã chính thức xác nhận ông đã ra đi vào rạng ngày 30 tháng 12, 2021 tại Limeil Brévannes, Pháp Quốc. Ông mất vì bị chứng ung thư máu, hưởng thọ 77 tuổi.
Khi nhận được thông tin về sinh hoạt văn học nghệ thuật của trang mạng Gió-O (Gio-O.com), với chủ đề '20 Năm Nắn Net', tôi nhớ đến ngày còn thơ được u tôi, rồi đến các thầy ở bậc tiểu học luôn nhắc khi tập viết là phải nắn nót chữ cho đẹp. Ngày xưa "nắn nót" và bây giờ "nắn net" thấy gần gũi và thân thương vì cả hai đều làm đẹp cho tiếng Việt. Ngày xưa viết chữ đẹp là điều tôi đã học được, nay viết chữ trên không gian ảo để làm đẹp cho ngôn ngữ Việt, cho văn chương, nghệ thuật của người Việt hải ngoại là chủ trương của Gió-O mà tôi đồng lòng.
Cuộc triển lãm này nêu ra luận điểm rằng bản chất nội tại của sự sống và của tất cả các sinh vật là không đồng nhất, mà đúng hơn là được kết cấu bằng nhiều mối tương quan dị biệt để tạo ra Cái Khác. Luận điểm này, vì thế, đã phá vỡ mọi tôn ti dựa vào những khái niệm áp đặt về bản sắc và tính đồng nhất.
Hầu như tất cả những người quan tâm về Thiền Tông đều đã từng nhìn thấy tranh của họa sĩ Lương Khải (c. 1140 – c. 1210). Lương Khải là phiên âm từ Liang Kai. Bậc thầy hội họa này sinh vào thời Nam Tống, sinh khoảng năm 1140, từ trần khoảng năm 1210. Họa sĩ còn được gọi là Madman Liang (Lương Khùng) vì những nét vẽ dị thường. Lương Khải sinh ở Shandong, làm việc ở Lin An (về sau gọi là Hangzhou). Học vẽ với họa sư Jia Shigu. Lương Khải trở thành họa sĩ cung đình cho triều đình Jia Tai (Gia Thái), nơi đây Lương nổi tiếng về vẽ người, phong cảnh và các chủ đề khác. Lương được trao tặng Đai Vàng (Golden Belt), nhưng rồi Lương Khải bỏ hết tất cả những gì liên hệ tới cung đình để theo học Thiền Tông (Chan Buddhism). Từ đó, nét vẽ của Lương Khải phóng khoáng hơn, ít nét hơn, được xem như nét vẽ của tập trung định lực cao độ và mang vẻ đẹp hồn nhiên của những hiệu ứng tình cờ. Hai tấm tranh thường thấy nhất của Lương Khải trong các sách Thiền là: Lục Tổ Huệ Năng chặt cây tre,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.