Hôm nay,  

Thám hiểm và săn hình ở Joshua Tree National Park

21/02/202221:08:00(Xem: 4332)

 

Thám hiểm và săn hình ở Joshua Tree National Park

  

Trịnh Thanh Thủy

 

   

Cuối tháng giêng, trong khi các tiểu bang miền đông Hoa Kỳ đang giá buốt với bão tuyết vây bủa khắp nơi thì Nam Cali đã bắt đầu có vài tuần lễ nắng ấm len lén tìm về. Chúng tôi lại sửa soạn máy ảnh và sẵn sàng lên đường săn hình ở một công viên quốc gia có cây cối và đất đá khô cằn như sa mạc.

 

Chỉ cách thành phố Los Angeles khoảng 130 dặm vào khoảng 2 tiếng rưỡi lái xe, thế mà Joshua Tree National Park đã là một thế giới vô cùng khác. Đó là nơi rộng gần 800 ngàn mẫu vuông với một địa hình núi non hiểm trở đã trải qua bao trận mưa xối xả, gió giật dữ dội và nhiệt độ rất khắc nghiệt, hàng triệu năm rồi. Tuy nơi này, có thể cho là cằn cỗi, lại là nơi cư trú của một số hệ sinh thái đặc biệt. Bất chấp mọi điều kiện, Joshua Tree có rất nhiều đời sống động, thực vật đã được thích nghi và phát triển mạnh trong khí hậu khắc nghiệt của khu vực. Vườn quốc gia Joshua Tree là nơi sinh sống của những đàn cừu sa mạc sừng lớn, thỏ đuôi đen, sói đồng cỏ và chuột túi kangaroo cũng như một số loài động vật có vú nhỏ hơn. Vì nó nằm dọc theo đường bay của chim di cư Thái Bình Dương, người ta có thể thấy nhiều nhóm chim di cư lớn trong những tháng mùa đông.

 blank

Baker Dam khi Mặt trời chưa lên- Trịnh Thanh Thủy

 blank

 Baker Dam Mặt trời lên- Trịnh Thanh Thủy

 

 

Cây Joshua có một vẻ ngoài rất đặc biệt. Đây là loại cây quý hiếm, độc đáo trong giới thực vật sa mạc, nằm ở vùng Mojave. Cây cao từ 4 - 12 m, mất khoảng 50-60 năm để phát triển trưởng thành, và cây sống lâu nhất được ghi nhận là 150 năm. Từ gốc tới thân cây Joshua đều khẳng khiu, da thân cây sần sùi, chi chít vết lằn, trên đầu mỗi cành mọc ra nhiều chùm hoa lá kim độc đáo, hoa có dạng trữ nước, kha khá giống xương rồng.

 

Cây này được các bộ lạc da đỏ ở Mỹ tôn kính vì lá của nó có thể dùng như một vật liệu thật bền trong việc làm giỏ và giày dép. Trong khi chồi và hạt là nguồn cung cấp thực phẩm lành mạnh cho họ.

Rừng cây Joshua ở đây cung cấp môi trường sống cho 813 loài thực vật bậc cao, 46 loài bò sát, 57 loài động vật có vú và hơn 250 loài chim. Tài liệu lưu trữ quốc gia liên bang đã liệt kê có một loài bò sát trong công viên như các con rùa sa mạc đang bị đe dọa sẽ diệt chủng. Một loài thực vật công viên khác là đậu tằm sữa ba gân và loại cúc công viên cũng đang bị biến mất dần dần. Ngoài ra, có 49 loài thực vật đặc biệt được chính phủ lưu ý và quan tâm đang được bảo vệ trong công viên. Joshua Tree National Park có một khu vực cổ sinh vật kể cả 8 khu vực khác. Công viên đã bảo tồn hơn 700 địa điểm khảo cổ, 88 công trình kiến trúc lịch sử, 19 cảnh quan văn hóa và lưu giữ hơn 200 ngàn vật phẩm trong bộ sưu tập bảo tàng.

 blank

 Arch Rock- Trịnh Thanh Thủy

blank Face Rock- Trịnh Thanh Thủy

  

Vì gần thành phố, nơi đây nổi tiếng là nơi cắm trại cho dân leo núi, các hướng đạo sinh, các thanh thiếu niên Trung Học, Đại Học. Họ đến để sinh hoạt, học hỏi, khảo sát đời sống thiên nhiên của thực và động vật. Nó cũng là nơi lý tưởng cho các nhiếp ảnh gia, và các gia đình có con em muốn đến thăm công viên, thám hiểm và chụp hình.

 

Chúng tôi khởi hành từ 2 giờ sáng để tới công viên cho kịp chụp cảnh bình minh lên ở Baker Dam. Nơi này là nơi có vùng nước đọng vào những khi có mưa Đông rải xuống sa mạc nguồn nước thần thánh tưới tẩm cỏ cây và nuôi sống sinh vật trong vùng. Đường vào đập Baker dễ đi nên người lớn và trẻ em đều có thể đi hiking được. Tới công viên trước 1 tiếng để kịp đi bộ và sửa soạn máy móc, chúng tôi đã đón được những tia sáng đầu tiên chiếu xuống trần gian của thần thái dương. Những mỏm núi đá nhuộm màu đỏ vàng cam lung linh soi bóng xuống mặt nước là những hình ảnh tuyệt đẹp.

 

 blank

 Quang cảnh- NAG Lê Tâm

blank Heart Rock- NAG Liz Trần

  

 

Chụp bình minh xong, chúng tôi bắt đầu đi thám hiểm công viên trong một hành trình theo bản đồ của Google để khám phá 2 địa điểm kế tiếp là Joshua Tree Arch Rock và Heart Rock. Những hòn đá chồng lên nhau hay nằm riêng rẽ có đủ mọi hình thể trông rất ngộ nghĩnh và ngoạn mục. Các em học sinh leo qua các khe núi hẹp hay tảng đá cao để tự mình khám phá các ngõ ngách hiểm trở của núi non như những thử thách cần có của con người đối với thiên nhiên.

 

Arch Rock hiện ra với những tia mặt trời chói chang trên vùng sa mạc toàn những cây Joshua và xương rồng. Chúng tôi thấy một tảng đá vĩ đại có cái vòng cung và hòn đá ở giữa trông giống hình một con rắn đang nằm cuộn tròn giữa trời đất thiên nhiên là một hình hình ảnh đầy ấn tượng. Các thanh thiếu niên và chúng tôi cố gắng trèo lên những tảng đá nhọn để tới cho được hòn đá có hình chiếc đầu rắn để chụp hình. Ai cũng thật vui khi có tấm hình mình đứng hiên ngang trên tảng đá cao kỳ thú.

 blank

 Skull Rock- NAG Lê Tâm

blank  Joshua Tree-NAG Lê Tâm

 

 

Điểm kế tiếp và sau cùng của 1 tảng đá có hình trái tim là nơi chúng tôi phải đi tìm. Đi tìm một địa điểm chưa từng đến trong một vùng đất khô cằn như sa mạc mênh mông trong mùa hè là 1 việc rất nguy hiểm vì cái nóng thường lên tới trên 100 độ F. Nhờ đi vào mùa đông, thời tiết lạnh nên việc thám hiểm sa mạc thuận lợi hơn cho chúng tôi. Tuy nhiên gió lạnh khiến mũi người nào cũng đỏ và sổ ra, chùi riết đau rát. Sau mấy chục phút đi loanh quanh, chúng tôi cũng tới được trái tim đá của sa mạc. Một hòn đá có hình dáng trái tim nằm sừng sững thi gan cùng tuế nguyệt như một viên ngọc quý của thượng đế ban cho con người được thưởng lãm. Ai cũng reo hò nho nhỏ khi tìm ra nó. Chúng tôi chạy tới chạy lui, thay chỗ, đổi người, để có được những tấm hình đứng cạnh trái tim đầy hạnh phúc. Các bà, các cô thi nhau "thả tim" thật vui nhộn.

 blank

 Rock- NAG Cẩm Đào

 

 

Mặt trời giữa trưa từ từ lên cao tiễn chân đoàn thám hiểm của chúng tôi ra về. Mọi người ai cũng có cảm giác hân hoan và thư thái dù phải ngồi thêm 3,4 tiếng trên xe. Chúng tôi về đến nhà khi chiều bắt đầu xuống, kết thúc một buổi săn hình chạm mặt cùng thiên nhiên.
 

Trịnh Thanh Thủy

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày Thứ Bảy 29 tháng 3 năm 2025 tại Citadel Art Gallery, một buổi Ra Mắt Thơ kèm thêm Triển Lãm đã được tổ chức rầm rộ và được sự hưởng ứng nồng nhiệt của khách thưởng ngoạn. Buổi hội ngộ văn học, nghệ thuật hy hữu này có sự góp mặt của nhiều tác giả với nhiều hình thái nghệ thuật như hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, văn, thơ, sách, và âm nhạc. Gần 200 quan khách hiện diện đã làm bầu không khí nghệ thuật bừng sáng.
Sự ra đi lặng lẽ của họa sĩ Nguyễn Đồng là một một dư vang trầm mặc trong ký ức nghệ thuật Miền Nam – một miền nghệ thuật từng sống động, tự do, nơi mà hội họa được đặt ngang hàng với văn học, triết học, và cả chính trị. Ông không những là một trong những họa sĩ tiêu biểu của thời Đệ Nhị Cộng Hòa, mà còn là nhân chứng của một nền văn hóa từng rực rỡ trước khi bị chôn vùi dưới lớp bụi chiến tranh và chính trị hóa nghệ thuật.
Buổi ra mắt tuyển tập "Nguyễn Thị Khánh Minh, Bằng hữu & Văn chương – Tạp chí Ngôn Ngữ ấn bản đặc biệt" cho thấy sự đóng góp, quý trọng của nhiều nhà văn, nhà thơ đối với nhà thơ nữ này. Độ dày sách này là 544 trang, dày gấp nhiều lần các thi tập trước kia của nhà thơ nữ này. Nơi đây cũng lưu giữ những ký họa, tranh bìa, thủ bút, thơ tặng, bình luận từ hơn 40 văn nghệ sĩ cho Nguyễn Thị Khánh Minh, trong đó có các tên tuổi lớn như Thầy Tuệ Sỹ, Bùi Giáng, Đinh Cường, Đinh Trường Chinh, Trịnh Cung, Trương Đình Uyên, Lê Thánh Thư, Đỗ Hồng Ngọc, và nhiều người khác.
Họa sĩ Hồ Thành Đức sinh năm 1940 tại Đà Nẵng, Quảng Nam. Ông tốt nghiệp Cao Đẳng Quốc Gia Mỹ Thuật Sài Gòn, sáng lập viên của Hội Họa sĩ Trẻ Việt Nam (1968-1975), Giáo sư hội họa Viện Đại Học Vạn Hạnh (1969-1975), Khoa trưởng ngành Họa Thực Tiễn tại Đại Học Phương Nam (1974-1975). Ông đã có rất nhiều cuộc triển lãm trong và ngoài nước. Tranh của ông cũng có mặt tại nhiều viện bảo tàng danh tiếng trên thế giới trong đó phải kể đến Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Smithsonian tại thủ đô Washington. Tranh của ông được đánh giá cao bởi nhiều cây bút phê bình hội họa trong và ngoài nước..
“Để có thể nối kết đồng cảm ý nghĩa và tình tự của một ca khúc với người nghe, người hát cần hiểu ca từ sâu sắc và rung động với tâm tình trong lời và nhạc.”
Một lần tôi bất chợt nghe Khánh Ly hát: Ta không thấy em từ bấy lâu nay, mùa mưa làm rừng đước dâng đầy/trên cao gió hát mây như tóc/tràm đứng như em một dáng gầy. Mỗi con lạch là mỗi xót xa, mỗi giòng sông là mỗi tuổi già, thành phố đâu đây khuất hình khuất dạng, cuộc chiến già nua theo mỗi tiếng ca…. (Thơ U Minh- Nguyễn Tiến Cung, Phạm Duy phổ nhạc.) Tiếnh hát của chị rời rạc, kể lể. Bài hát không có tiếng súng tiếng bom nào cả, nhưng qua cái giọng nhừa nhựa chẫm rãi của chị ta thấy như những trang sách viết về chiến tranh đang lật từng tờ và người lính đó đang bì bõm trong rừng đước U Minh. Anh không bao giờ còn gặp lại người yêu nữa. Anh tử trận hay người yêu đã bỏ đi xa? Kết thúc nào cũng buồn cả. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần đoạn hát giản dị này và lúc nào nghe cũng ứa nước mắt.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội được một mình ngồi trò chuyện với cô Khánh Ly là một ngày của Tháng 3 cách đây tròn 15 năm – khi được sếp phân công phỏng vấn viết bài về sự có mặt của cô trong một đêm nhạc mang tên “Du Mục” của nhóm The Friends. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ đó – giữa Khánh Ly – người được xem như một trong những huyền thoại của làng âm nhạc Việt Nam, và tôi – một phóng viên mới bước vào nghiệp cầm bút chưa đầy 2 năm. Nơi cô hẹn tôi là quán phở Nguyễn Huệ của chú Cảnh ‘Vịt’ (chú Cảnh đã bỏ trần gian đi rong chơi ở chốn xa lắc xa lơ nào cũng đã vài năm). Hôm đó, chồng cô, nhà báo Nguyễn Hoàng Đoan, chở cô tới. Trong hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã hỏi cô nhiều câu – phần lớn chả ăn nhập gì đến chương trình cô sắp tham gia – mà chỉ là những câu hỏi tôi tò mò muốn biết về Khánh Ly – một người được bao người ngưỡng mộ, bao người mơ ước được gặp mặt – lại đang ngồi đối diện tôi, cùng tôi uống cà phê trong quán phở, và làm tôi bị say thuốc lá
Người đàn bà ấy, đứng trên sân khấu với mái tóc buông dài, đôi chân trần và một ánh mắt không có gì ngoài sự thản nhiên. Người ta gọi bà là "nữ hoàng chân đất," nhưng bà không phải là hoàng hậu của bất cứ điều gì ngoài nỗi buồn nhân thế. Đó là sự thản nhiên của một người đã thấy hết những gì cuộc đời có thể mang lại: những đỉnh cao, những vực sâu, những ngày tháng của ánh hào quang và những đêm dài của sự cô đơn tuyệt đối. Nếu có một người nào hát về sự mất mát mà không làm cho nó trở nên ủy mị, nếu có một người nào hát về những điều tan vỡ mà không cần phải gào thét lên, thì đó là Khánh Ly.
Và đêm qua, chân dung ấy đã mang bao tâm hồn, bao thế hệ cùng trở lại bên nhau. Anh biết không, trong khuôn viên rộng lớn của Bowers Museum, em đã nhận ra, và tìm về với bao nhiêu gương mặt thân quen mà đã từ lâu em không gặp. Họ là những tên tuổi lớn của mọi lĩnh vực từ văn chương, âm nhạc cho đến điện ảnh... Họ là những vị đã bước qua tuổi tám mươi, đến những em nhỏ chưa tròn đôi mươi. Họ là những nhân chứng của cuộc chiến tranh. Như một định mệnh, những tâm hồn ấy lại ngồi bên nhau để cùng nghe tiếng hát vang lên: “Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng, Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng” (Trịnh Công Sơn)
“Nếu không có tiếng hát Khánh Ly thì chúng ta có những gì, còn gì?” Nếu chỉ được chọn một câu để nói về người ca sĩ đã cống hiến gần cả cuộc đời cho âm nhạc, thì tôi xin chọn câu nói trên của MC Lê Đình Ysa trong “Đêm mừng Khánh Ly 80 tuổi” được nhóm bạn trẻ Nina Hòa Bình Lê, Ann Phong, Lê Đình Ysa, Nguyễn Lập Hậu & Jimmy Nhựt Hà... tổ chức vào tối thứ Sáu 7/3/2025 tại quận Cam, Nam California.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.