Hôm nay,  

Khai Mạc Triển Lãm LA Lakers “In The Paint 2025”: Tự Hào với Hai Họa Sĩ Gốc Việt Ann Phong và Michael Trần

09/02/202516:10:00(Xem: 5570)

476496713_10162527525749456_6903768028369281767_n
Họa Sĩ Ann Phong đứng giữa hai tác phẩm tại cuộc triển lãm In The Paint
1. I Told You, The Earth Is Warming Up (29x29x5. Acrylic with objects. 2024)
2. Looking Back, Looking Forward, 2024 (Ink Drawing and Acrylic Painting)



Los Angeles (VB) – Vào một buổi chiều nắng ấm ngày 8 tháng 2 năm 2025, tại phòng triển lãm nghệ thuật Band of Vices ngay giữa trung tâm Art District của downtown LA, đội bóng rổ huyền thoại Los Angeles Lakers khai mạc buổi triển lãm nghệ thuật kéo dài bốn tuần, với sự góp mặt của 10 nghệ sĩ da màu đoạt giải tranh nghệ thuật Los Angeles Lakers In The Paint 2025. Hai trong số này là họa sĩ gốc Việt Ann Phong và Michael The Koi Tran.


Bộ sưu tập LA Lakers In the Paint 2025 giới thiệu nhiều tác phẩm nghệ thuật mới với cùng một chủ đề: Lối Biểu Cảm Nghệ Thuật Đem Lại Chiến Thắng. Ban tổ chức giới thiệu về chủ đề này thật ngắn gọn nhưng xúc tích: “Đội Lakers yêu Los Angeles. Yêu những khu phố, những gia đình, những cá nhân và những câu chuyện kể của họ. Buổi triển lãm là nơi những người họa sĩ da màu chia sẻ những câu chuyện kể về sự biểu cảm của cá nhân, cộng đồng. Giống như bóng rổ, nghệ thuật bắt nguồn từ sự biểu cảm. Và cũng giống như bóng rổ, nghệ thuật bắt nguồn từ mọi thành phần của Los Angeles. Lakers đem con người lại với nhau; nghệ thuật tôn vinh sự khác biệt; cả hai cùng vun đắp văn hóa…”

Bước vào phòng triển lãm, ba bức tranh đầu tiên bên tay trái đập vào mắt người thưởng ngoạn là ba tác phẩm của họa sĩ Ann Phong: “I Told You, The Earth Is Warming Up”; “Looking Back, Looking Forward”; “If We Don’t Care For Nature, It Will Disappear.” Chọn ba tác phẩm này cho cuộc triển lãm, họa sĩ giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi phản ánh mối quan hệ giữa người với người; trách nhiệm mà chúng ta phải có đối với trái đất nơi chúng ta đang sống. Thật đau lòng khi chứng kiến ​​thiên nhiên bị tàn phá bởi lòng tham và sự thiếu hiểu biết của con người. Có vẻ như khi chúng ta càng làm cho cuộc sống của mình trở nên tiện nghi, thì chúng ta càng tạo ra nhiều ô nhiễm hơn; càng làm cạn kiệt tài nguyên của trái đất một cách bất cẩn hơn…”

20250209_141719
Họa Sĩ Ann Phong giải thích về họa phẩm “Looking Back, Looking Forward”, Ảnh VB.


Đứng giữa nhiều “fans” đến từ khắp nơi tham dự buổi khai mạc, Họa sĩ Ann Phong giải thích cho người xem ý nghĩa của bức tranh “Looking Back, Looking Forward.” Dùng gam màu vàng, màu nâu đất trộn lẫn với màu than, chị vẽ bức tranh này trong thời kỳ hậu Covid. Hình ảnh một người đeo khẩu trang, đóng khung trong một chiếc điện thoại di động, tượng trưng cho sự cô lập của con người trong thời đại dịch. Thật mỉa mai, khi con người bị buộc phải sống tách biệt với những người khác; thì trong thiên nhiên, các loài động vật sống tự do hơn, thoải mái hơn. Con người vì mưu cầu lợi ích cho riêng mình trở thành kẻ thù của thiên nhiên; rồi lại trở thành nạn nhân của thiên tai do môi trường bị tàn phá. Nhìn lại thời đại dịch, thay vì đầu hàng trước cuộc khủng hoảng, chúng ta mơ về một tương lai trong sạch hơn cho loài người.

Bức được người sưu tập tranh mua đầu tiên là bức If We Don't Care For Nature, It Will Go Away, họa sĩ Ann Phong giải thích: “Tôi lấy màu xanh dương làm nền cho tác phẩm này. Những gam màu của biển, những ánh đèn vàng li ti bên cạnh các tòa nhà cao chót vót về đêm, chúng cho ta cảm giác êm dịu. Vâng, nhiều người trên thế giới ngày nay có một cuộc sống xa hoa êm dịu, chúng ta sống sướng và đôi lúc chúng ta chỉ nghĩ đến mình và quên đi những cuộc sống của các sinh động vật chung quanh ta. Nếu chúng ta không biết bảo vệ môi trường thì trong tương lai những sinh vật trong thiên nhiên, như các con chim cú, cá voi, hải long và tất cả các sinh vật khác sẽ từ từ biến mất trên trái đất.” Chỉ vào một một vòng tròn trên tranh, chị nói tiếp:  “Những sinh vật ấy tôi vẽ trong một vòng tròn với màu vàng lợt như sự sống phai dần. Như thể chúng nó đang dần biến mất trên trái đất này.”

476168272_1000107055482261_2673903269925717815_n
I Told You, The Earth Is Warming Up 29x29x5.
Acrylic with objects.

Bức tranh mới I Told You, The Earth Is Warming Up là một tác phẩm mới vẽ, được cấu tạo theo kỹ thuật giữa tranh 2 chiều và tượng 3 chiều, bằng 3 lớp tranh: vòng bề ngoài là tầng không khí, chính giữa là lòng đất, được bao bọc bởi một lớp vải bố khác để diễn tả bề mặt trái đất.  “Tác phẩm này tôi lấy góc nhìn của các em trẻ. Trái đất ngày nay bị hâm nóng dần mà nhiều người lớn lại mặc kệ. Thế hệ sau này sẽ hứng chịu. Các em nói chuyện với nhau rằng trái đất nóng quá, đến độ những con khủng long sống dưới đất cũng phải chui lên để thở. Tôi để hai con khủng long chạy ra từ tầng dưới của tác phẩm. Chúng ta cũng thấy những thành phố cao, sạch sẽ. Tất cả các rác rưởi hằng ngày trong thành phố đã được đem đi đổ ở một vùng dơ dáy nào đó kế bên. Cả một trái đất được vẽ bằng màu hồng ấm. Ngay cả không khí chung quanh địa cầu cũng đầy màu xám khói và hâm nóng dần dần. “

 

Chị Ann Phong cũng nói về lối diễn đạt của mình trong hội họa: “Tranh của tôi thu hút người xem qua nhiều chất liệu bề mặt: màu sắc rực rỡ, lớp sơn dày và mỏng, các vật thể được thêm vào, các đường nét đậm tương phản với nét cọ mềm mại. Nếu người xem dành thời gian khám phá tác phẩm của tôi, họ sẽ nhận ra nhiều hình ảnh và thông điệp sâu sắc hơn. Thông qua nghệ thuật trừu tượng mang tính biểu cảm, tôi biến tác phẩm nghệ thuật của mình thành lời mời gọi truyền cảm hứng, để người xem dừng lại, suy nghĩ, và điều chỉnh lại cách chúng ta chung sống trên trái đất này.”

Người họa sĩ trẻ gốc Việt thứ hai là Michael The Koi Tran, với ba tác phẩm: “Sapling”; “The Water Garden-From Mud I Rise”; “Overgrown-Dice Roll”. Anh giải thích: “Các tác phẩm nghệ thuật của tôi khám phá hành trình hội nhập của cộng đồng người Việt ly hương, lấy cảm hứng từ khả năng thích nghi và vươn lên của mẹ và bà tôi. Giống như những khu vườn trong bồn chứa, những người Việt nhập cư thay đổi, bắt đầu từ bàn tay trắng rồi phát triển để có được mọi thứ. Mỗi tác phẩm phản ánh sức mạnh của thực vật—bám rễ, phát triển, và phá vỡ ranh giới để tạo cảm giác quê nhà dù ở bất cứ nơi nào. Bộ sưu tập này tôn vinh tinh thần thích nghi của người Việt, tôn vinh vẻ đẹp của sự kiên trì qua nhiều thế hệ…”


20250208_143103
Họa sĩ Michael The Koi Tran và họa sĩ Abby Aceves (từ trái), họa sĩ Derick Edwards và Doãn Hưng.
Ảnh Việt Báo.

 

Michael chia sẻ với Việt Báo rằng ba bức tranh này được tạo cảm hứng từ cha, mẹ và chính bản thân anh. Với tác phẩm Mix Media “Overgrown-Dice Roll”, phần bên dưới là chiếc áo lính, tượng trưng cho quá khứ của người Việt, tìm đến nước Mỹ từ một quê hương bị tàn phá bởi chiến tranh. Nền của bức tranh là trò chơi Bầu-Cua-Cá-Cọp, một trò chơi cờ bạc phổ biến của Việt Nam. Theo Michael, việc cha mẹ ông bà của anh sang Mỹ cũng là một canh bạc trên chính cuộc đời của họ. Hình ảnh người đàn ông ở giữa bức tranh cầm nhánh thanh long đã ra trái tượng trưng cho sự thích nghi của người Việt. Nhiều nhà người Việt ở Cali có trồng cây thanh long, là một loài cây trái phổ biến ở Việt Nam. Sang đến Mỹ, người Việt thế hệ đầu tiên đem theo cả quê hương với mình, và nuôi dưỡng bản sắc dân tộc ngày càng vững chắc trên quê hương mới.

Trong họa phẩm “The Water Garden-From Mud I Rise” là hình ảnh mẹ của tác giả. Hình ảnh hoa sen tinh khiết vươn lên từ bùn nhơ cũng là biểu tượng chung cho phẩm hạnh người phụ nữ Việt Nam, vượt qua những cơ cực trong cuộc sống để tạo hoa kết trái cho bản thân, cho gia đình, cho con cái. Còn trong “Sapling”, Michael ví bản thân và thế hệ gốc Việt sinh ra và lớn lên ở Mỹ giống như những hạt mầm gieo trong đất, phải vượt qua nhiều nguy hiểm trong lòng đất như sâu bọ, trước khi thành cây lớn đơm hoa kết trái.

Tám tác giả thắng giải khác của cuộc triển lãm thuộc nhiều sắc dân khác nhau, từ da đen cho đến gốc Mỹ Latin, Á Châu; với những câu chuyện đặc thù riêng của cộng đồng mình, gồm: Abby Aceves, Daryll Cumbie, Derick Edwards, Estefania Ajcip Ixocy, Jessica Taylor Bellamy, Larry Li, Marlon Ivory và Megan Gabrielle Harris.

Một tác giả da màu nổi bật là Daryll Cumbie, với cái tên “The Surgical Artist” hay “Người Nghệ Sĩ Giải Phẫu”, được lấy cảm hứng từ một thời gian làm việc trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, khi Daryll, một bác sĩ nhi khoa làm việc hàng ngày với các bệnh nhân trẻ em của Ông. “Vẽ cho những cá nhân trẻ này không chỉ giúp cho cho tôi bớt căng thẳng trong công việc mà còn định nghĩa lại mục đích nghệ thuật của tôi, nuôi dưỡng mối quan hệ thân thiết giữa nghệ thuật và chữa bệnh. Điều khiến tôi thực sự tự hào về nghệ thuật của mình là chứng kiến ​​cách nó tác động đến mọi người, cách những tác phẩm này thu hút họ, đối thoại với họ và gợi lên những cảm xúc tạo nên cảm giác quen thuộc và kết nối. Không phần thưởng nào đáng giá hơn khi thấy những người khác tìm thấy ý nghĩa và cảm hứng từ tác phẩm mình tạo ra.”

All American 2024
Tác phẩm sơn dầu  All American, ổ x 36 in, của họa sĩ Daryll Cumbie 


Bức tranh All American  với nét vẽ sống động nắm bắt khoảnh khắc ba đứa trẻ da đen nhảy cao hướng lên bầu trời - với một năng lượng dị thường - là một trong bộ tranh ba bức về đời sống của trẻ em da đen, về khả năng phục hồi, tình bạn và sự phấn khích của tuổi thơ nơi mọi biểu cảm đều kể lên câu chuyện về những giấc mơ và sự quyết tâm giữa những thách thức của đời sống trẻ em ở các khu phố nghèo thiếu nhiều phương tiện và đầy dãy nguy hiểm.

Một bộ tranh 3 chiều gây ấn tượng khác là bộ tranh ba bức “The Car”, “Riding Through The Walls” và “The Doors” của họa sĩ trẻ Estefania Aicip Ixocy người gốc Guatemala, tượng trưng cho sự khởi đầu của một hành trình biến đổi, phá vỡ rào cản cảm xúc để mở ra con đường hướng đến thành công của một gia đình di dân. Bức Riding Through The Walls và bức The Car  vẽ lên hình ảnh của sự chia cắt của hai thành viên trong gia đình, mỗi người đều phải đối mặt với cảm xúc của riêng mình trong khi vẫn kiên trì vì lợi ích chung.  Estefania khắc họa những hy sinh vì tình yêu và sự đoàn kết, nhấn mạnh cách hành trình của một cá nhân có thể truyền cảm hứng cho nhiều người, phản ảnh một hiện tại, nơi chiến thắng thường đòi hỏi sự kiên cường và vị tha vì lợi ích của tất cả. Với tình hình truy nã di dân không hợp lệ gây hoang mang sợ hãi trên khắp mọi miền đất nước dưới quyền tổng thống Trump, những bức tranh của người họa sĩ gốc Guatemala này không khỏi gợi lên cho giới thưởng ngoạn một cảm xúc “lặng người”.

Riding thru the wall
Bức Riding Through The Walls, 32 x 12 in.
Acrylic on Wood Panel
của họa sĩ Estefania Ajcip Ixocy

Nhiều tác phẩm khác của các họa sĩ khác cũng không kém sắc thái và nét đẹp riêng mà rất “chung”, là những biểu cảm của một số cá nhân nghệ sĩ nhưng là cảm xúc và kinh nghiệm của cả một cộng đồng của mọi sắc tộc; cùng sống cùng chia xẻ những câu chuyện của những người Mỹ khác màu da, khác văn hóa nhưng có cùng những trăn trở vui buồn. Những hình ảnh này làm người xem tranh tạm quên đi nỗi lo âu về một chính trường Mỹ đầy thù hận trong vài tuần qua, khi tin tức chỉ toàn những câu chuyện về lòng tham, những ưu tiên dành cho một nhóm người này và loại bỏ đi một nhóm người khác, như bức tranh - khiến người thưởng ngoạn chạnh lòng nghĩ đến bức tranh toàn cảnh một thế giới bị trừ diệt vì sự ích kỷ và thiếu hiểu biết của một nhóm trong đồng loại của họa sĩ Ann Phong.  

Như khuôn mặt buồn rười rượi của cậu bé da đen trong bức “Dreamer” của họa sĩ Daryll Cumbie tay cầm quả banh nhìn ra thế giới, dẫu đất nước thân yêu của chúng ta hôm nay có thế nào, thì giấc mơ về một tương lai tốt đẹp hơn vẫn là thông điệp cuối cùng mà cuộc triển lãm muốn gởi tới cho tất cả - cái đẹp và sự chân thiện mỹ - cuối cùng sẽ chiến thắng.  Ít nhất là chúng ta có thể mơ cùng giấc mơ với em bé trong tranh.


Doãn Hưng - Việt Báo


Phòng triển lãm Band of Vices,
(1700 S Santa Fe Avenue, Suite 371 Los Angeles), mở cửa vào ngày Thứ Sáu và Thứ Bảy hàng tuần, từ 11:00 AM đến 4:00 PM. Triển lãm sẽ được trưng bày đến hết ngày 8 tháng 3 năm 2025.



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Năm nay mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc, là cột mốc 50 năm kể từ ngày những người tị nạn Việt Nam đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ. Nửa thế kỷ kiên cường, dựng xây và tái định nghĩa thế nào là người Mỹ gốc Việt. Trong suốt hành trình đó, nghệ thuật kể chuyện đã đóng một vai trò thiết yếu—lưu giữ lịch sử, mở rộng tương lai, và thắt chặt cộng đồng. Chính vì thế, chúng tôi vô cùng tự hào được mang đến cho quý vị VietBook Fest năm nay—không chỉ một lễ hội sách, mà một không gian để kết nối, đối thoại và tôn vinh Bản Sắc Người Việt 50 Năm.”
Ngày Thứ Bảy 29 tháng 3 năm 2025 tại Citadel Art Gallery, một buổi Ra Mắt Thơ kèm thêm Triển Lãm đã được tổ chức rầm rộ và được sự hưởng ứng nồng nhiệt của khách thưởng ngoạn. Buổi hội ngộ văn học, nghệ thuật hy hữu này có sự góp mặt của nhiều tác giả với nhiều hình thái nghệ thuật như hội hoạ, điêu khắc, nhiếp ảnh, văn, thơ, sách, và âm nhạc. Gần 200 quan khách hiện diện đã làm bầu không khí nghệ thuật bừng sáng.
Sự ra đi lặng lẽ của họa sĩ Nguyễn Đồng là một một dư vang trầm mặc trong ký ức nghệ thuật Miền Nam – một miền nghệ thuật từng sống động, tự do, nơi mà hội họa được đặt ngang hàng với văn học, triết học, và cả chính trị. Ông không những là một trong những họa sĩ tiêu biểu của thời Đệ Nhị Cộng Hòa, mà còn là nhân chứng của một nền văn hóa từng rực rỡ trước khi bị chôn vùi dưới lớp bụi chiến tranh và chính trị hóa nghệ thuật.
Buổi ra mắt tuyển tập "Nguyễn Thị Khánh Minh, Bằng hữu & Văn chương – Tạp chí Ngôn Ngữ ấn bản đặc biệt" cho thấy sự đóng góp, quý trọng của nhiều nhà văn, nhà thơ đối với nhà thơ nữ này. Độ dày sách này là 544 trang, dày gấp nhiều lần các thi tập trước kia của nhà thơ nữ này. Nơi đây cũng lưu giữ những ký họa, tranh bìa, thủ bút, thơ tặng, bình luận từ hơn 40 văn nghệ sĩ cho Nguyễn Thị Khánh Minh, trong đó có các tên tuổi lớn như Thầy Tuệ Sỹ, Bùi Giáng, Đinh Cường, Đinh Trường Chinh, Trịnh Cung, Trương Đình Uyên, Lê Thánh Thư, Đỗ Hồng Ngọc, và nhiều người khác.
Họa sĩ Hồ Thành Đức sinh năm 1940 tại Đà Nẵng, Quảng Nam. Ông tốt nghiệp Cao Đẳng Quốc Gia Mỹ Thuật Sài Gòn, sáng lập viên của Hội Họa sĩ Trẻ Việt Nam (1968-1975), Giáo sư hội họa Viện Đại Học Vạn Hạnh (1969-1975), Khoa trưởng ngành Họa Thực Tiễn tại Đại Học Phương Nam (1974-1975). Ông đã có rất nhiều cuộc triển lãm trong và ngoài nước. Tranh của ông cũng có mặt tại nhiều viện bảo tàng danh tiếng trên thế giới trong đó phải kể đến Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Smithsonian tại thủ đô Washington. Tranh của ông được đánh giá cao bởi nhiều cây bút phê bình hội họa trong và ngoài nước..
“Để có thể nối kết đồng cảm ý nghĩa và tình tự của một ca khúc với người nghe, người hát cần hiểu ca từ sâu sắc và rung động với tâm tình trong lời và nhạc.”
Một lần tôi bất chợt nghe Khánh Ly hát: Ta không thấy em từ bấy lâu nay, mùa mưa làm rừng đước dâng đầy/trên cao gió hát mây như tóc/tràm đứng như em một dáng gầy. Mỗi con lạch là mỗi xót xa, mỗi giòng sông là mỗi tuổi già, thành phố đâu đây khuất hình khuất dạng, cuộc chiến già nua theo mỗi tiếng ca…. (Thơ U Minh- Nguyễn Tiến Cung, Phạm Duy phổ nhạc.) Tiếnh hát của chị rời rạc, kể lể. Bài hát không có tiếng súng tiếng bom nào cả, nhưng qua cái giọng nhừa nhựa chẫm rãi của chị ta thấy như những trang sách viết về chiến tranh đang lật từng tờ và người lính đó đang bì bõm trong rừng đước U Minh. Anh không bao giờ còn gặp lại người yêu nữa. Anh tử trận hay người yêu đã bỏ đi xa? Kết thúc nào cũng buồn cả. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần đoạn hát giản dị này và lúc nào nghe cũng ứa nước mắt.
Lần đầu tiên tôi có cơ hội được một mình ngồi trò chuyện với cô Khánh Ly là một ngày của Tháng 3 cách đây tròn 15 năm – khi được sếp phân công phỏng vấn viết bài về sự có mặt của cô trong một đêm nhạc mang tên “Du Mục” của nhóm The Friends. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ đó – giữa Khánh Ly – người được xem như một trong những huyền thoại của làng âm nhạc Việt Nam, và tôi – một phóng viên mới bước vào nghiệp cầm bút chưa đầy 2 năm. Nơi cô hẹn tôi là quán phở Nguyễn Huệ của chú Cảnh ‘Vịt’ (chú Cảnh đã bỏ trần gian đi rong chơi ở chốn xa lắc xa lơ nào cũng đã vài năm). Hôm đó, chồng cô, nhà báo Nguyễn Hoàng Đoan, chở cô tới. Trong hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã hỏi cô nhiều câu – phần lớn chả ăn nhập gì đến chương trình cô sắp tham gia – mà chỉ là những câu hỏi tôi tò mò muốn biết về Khánh Ly – một người được bao người ngưỡng mộ, bao người mơ ước được gặp mặt – lại đang ngồi đối diện tôi, cùng tôi uống cà phê trong quán phở, và làm tôi bị say thuốc lá
Người đàn bà ấy, đứng trên sân khấu với mái tóc buông dài, đôi chân trần và một ánh mắt không có gì ngoài sự thản nhiên. Người ta gọi bà là "nữ hoàng chân đất," nhưng bà không phải là hoàng hậu của bất cứ điều gì ngoài nỗi buồn nhân thế. Đó là sự thản nhiên của một người đã thấy hết những gì cuộc đời có thể mang lại: những đỉnh cao, những vực sâu, những ngày tháng của ánh hào quang và những đêm dài của sự cô đơn tuyệt đối. Nếu có một người nào hát về sự mất mát mà không làm cho nó trở nên ủy mị, nếu có một người nào hát về những điều tan vỡ mà không cần phải gào thét lên, thì đó là Khánh Ly.
Và đêm qua, chân dung ấy đã mang bao tâm hồn, bao thế hệ cùng trở lại bên nhau. Anh biết không, trong khuôn viên rộng lớn của Bowers Museum, em đã nhận ra, và tìm về với bao nhiêu gương mặt thân quen mà đã từ lâu em không gặp. Họ là những tên tuổi lớn của mọi lĩnh vực từ văn chương, âm nhạc cho đến điện ảnh... Họ là những vị đã bước qua tuổi tám mươi, đến những em nhỏ chưa tròn đôi mươi. Họ là những nhân chứng của cuộc chiến tranh. Như một định mệnh, những tâm hồn ấy lại ngồi bên nhau để cùng nghe tiếng hát vang lên: “Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng, Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng” (Trịnh Công Sơn)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.