Hôm nay,  

HỒI ĐÓ CÒN TRẺ

8/19/202200:00:00(View: 4230)
 
Ngoài đường trời nóng, nắng chang chang.

Trong tiệm nóng, quạt máy chạy ồ ồ.

Tiếng cười giỡn, tiếng đồ nghề đụng nhau lóc cóc, tiếng ghế kéo sột soạt.

Kim xề lại bên chị Ngà, tay vuốt tóc, miệng thở ra, rên:

- Hơơơơ... chán quá chị Ngà ơi. Em muốn bỏ nghề nầy cho rồi. Chị có thuốc nhức đầu hông cho em viên.

Chị Ngà ngước lên, nhăn mày:

- Sao vậy? nhức đầu hả? sao ngày nào chị cũng nghe Kim than nhức đầu. Có bịnh gì hông?

Kim thở dài:

- Đâu biết có bịnh gì hông. Ngày nào cũng đi làm thành ra đâu biết có bịnh gì hông.

Chị Ngà lục lục trong tủ, lấy hộp thuốc ra, vặn tới vặn lui, bực bội:

- Ai mà chế tạo ra cái nắp nầy khó mở thấy mồ. Nói là cách an toàn cho con nít hổng mở được. Hứ! mình mở còn hổng được, nói chi con nít?

Tuấn đằng kia nói vói qua:

- Ậy. Thế mà chị cứ giao cho con nít đi, nó sẽ mở ra liền một khi. Đưa đây em mở cho. Nà…y, chị phải vừa ấn xuống vừa xoay... đây nầy, có chữ viết dặn rõ ràng, không đọc rồi làm không đúng rồi thì ỏm tỏi lên, thế mới chết chứ... đây nầy, cần mấy chục viên?

Kim vừa lấy hộp thuốc vừa nạt:

- Đưa đây, hai viên. Vô duyên. Làm như voi vậy, thuốc mà hỏi uống mấy chục viên, cha nội, lảng nhách. Thấy ghét.

Chị Ngà nói bã lã:

- Ối. Thì tay của cậu mạnh hơn, tay tui yếu rồi.

Xoay qua Kim, chị nói:

- Uống đi. Ờ phải ăn miếng bánh gì vô hông thôi thuốc nó hành, xót ruột lắm.

Đợi Kim uống thuốc xong chị Ngà hỏi han:

- Ngồi xuống đây. Sao vậy? em bị nhức đầu thường thường hay lâu lâu mới nhức?

Kim lấy hai ngón tay chà chà lên hai bên màng tang, nhăn nhăn:

- Nhức hoài hà. Ở đây nhức, về nhà cũng nhức, ăn no cũng nhức, đói bụng cũng nhức, thiệt chán ghê....

Vinh rề rề lại gần, ngó cô vợ, vẻ mặt lo lo thấy rõ:

- Ờ chị ơi lúc nào cũng nghe Kim than nhức đầu, hổng biết có bị gì hông chị?

Chị Ngà cười:

- Hỏi ngộ! tui là thợ làm tóc chớ có phải là bác sĩ đâu mà hỏi bịnh vậy cà.

Vinh cười:

- Hổng phải. Tại em tính chị lớn nhứt chị có kinh nghiệm sống hơn tụi em, nhứt là chị ở trong nghề lâu năm hơn tụi em, chắc chị rành hơn tụi em.

Chị Ngà nói:

- Ừa. Để coi, gì mà tụi em tụi em một hơi vậy? Ừa, tụi bây nói cũng có lý. Cái vụ nhức đầu nầy tui nhớ là có đọc trong một tin tức trên báo có đoạn nói về bịnh nhức đầu. In là mới đọc, để tui soạn lại đống báo coi có còn hông.

Vừa nói chị vừa đi lại bàn soạn soạn đống báo. Chị la lên:

- Đây nè. Trong nầy có bài nói về bịnh nhức đầu nè.

Vinh, Kim cùng hỏi:

- Đâu đâu... ủa, báo nầy tiếng Anh, làm sao em hiểu.

Chị Ngà nói:

- Khải, Tuấn, người nào ở không, đâu dịch bài nầy cho chị em nghe coi.

Khải nói:

- Để em xem.... À, cho em đọc trước lấy ý rồi em dịch cho các chị nghe nhé.


Nói rồi Khải cầm tờ tạp chí đem lại bàn của mình và ngồi xuống đọc.

Đằng nầy chị Ngà hỏi nhỏ Kim:

- Hay là...tháng nầy…có chưa?

Kim trả lời:

- Rồi chị. Hổng phải có bầu đâu chị à. Em bị bịnh nhức đầu nầy lâu rồi, trước khi có chồng lận. Hồi đó thì ít, càng ngày càng nhiều.

Thanh xen vô:

- Ừa. Chuyện dễ hiểu. Hồi đó còn trẻ còn mạnh, mình lướt bịnh, bây giờ lớn tuổi hơn, yếu hơn, bịnh nó vật lại mình. Hay là muốn nhõng nhẽo với ông Vinh? Chaaa... Nghe bà than sao giống cô đào hát cải lương quá.

Chị Ngà nói:

- Nhỏ nầy xéo xắc! Kim à, nghe hỏi nè, bịnh thì uống thuốc, nhức đầu sơ sài thì chữa ở nhà, bịnh nặng nữa thì đi bác sĩ, liệt giường liệt chiếu thì chở vô nhà thương, có gì mà nói là chán nghề nầy quá? Sao mà chán? Nói nghe coi.

Kim cũng còn thở ra, vẻ mệt mỏi:

- Chớ ngày nào cũng cầm cây kéo cắt xọc xọc, ngày nào cũng quấn tóc, ngày nào cũng hửi ba cái mùi thuốc uốn tóc, ngày nào cũng hửi ba cái mùi thuốc nhuộm, ngày nào cũng phải ngọt ngào chìu chuộng khách hàng, ngày nào cũng làm tới mờ hai con mắt, ngày nào cũng nhức mỏi đau lưng đau chưn đau tay đau dạ dầy đau…ơ…dây chằng, chán quá chị ơi. Phải chi hồi đó em học nghề cô giáo, hay nghề đếm tiền ở nhà băng. Người ta tới đây cho mình làm đẹp, mình làm cho người ta đẹp còn mình thì, mặt mày mét chằng hai bàn tay sứt mẻ đi đâu cũng phải dấu dấu... hooơ... chán thấy mồ!

Chị Ngà cười:

- Xời. Mới mấy năm. Xời. Đánh chút phấn thoa chút son thì sao mét chằng? Móng tay sạch sẻ sơn nước bóng thì sao phải dấu dấu?  Tui đây đứng đủ hai chục năm. Tui đây hửi mùi thuốc uốn tóc, đủ 20 năm. Đau lưng đau tay đau chưn đau cùng mình, đủ 20 năm mà chưa than. Nè nghe tui nói nè mấy cậu mấy cô. Dù sao tui cũng đi trước quí vị vài... chục năm, lấy kinh nghiệm ở đời nói chuyện chơi nè, nghề nào cũng có cái tốt cái xấu cái hay cái dở... Đặng nầy mất kia mờ. Mình làm thợ xử dụng tay chưn thì đau tay đau chưn, người làm nghề thư ký thì đau... mông vì ngồi nhiều quá, bụng phệ ra, đau cần cổ, đau vai. Người nào gõ máy điện tử nhiều thì đau đầu ngón tay, đau tim, người đứng đi nhiều thì chai bàn chưn long đầu gối... Nói tóm lại, ai cũng khổ sở vì nghề nghiệp hết á. Vậy thì, tại sao khổng nhớ hà.  Nghề nầy đã nuôi sống mình bao năm nay? Sao lại muốn bỏ nghề hả Kim? Vợ chồng bây có gì lục đục hay không?

Vừa lúc đó khách ào vô ba bốn người, chưa ai kịp trả lời, chị Ngà hối:

- Thôi thôi ra lãnh khách, chút nữa nói tiếp.

Thế là ai nấy vô phận sự, quên cha nó, ba cái vụ nhức đầu nhức cẳng nhức chưn, vì tới giờ là xách bóp về cho lẹ, còn cơm nước nữa.

Ái cha a a ./.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hiện nay tại tiểu bang California đã có hơn nửa triệu bằng hành nghề thẩm mỹ đã được cấp phát. Do sinh hoạt quá rộng lớn, Hội Đồng Thẩm Mỹ (The Board) thường xuyên cập nhật những tin tức mới nhất có liên quan tới ngành nghề thẩm mỹ trên trang mạng toàn cầu, địa chỉ web site: www.barbercosmo.ca.gov
Áo tắm kiểu “high-cut” thường thích hạp với người Á đông vì giúp cho đôi chân nhìn thấy dài thêm, thân hình thon thả hơn.
Là vầy, có một bà khách mới tới lần đầu, muốn làm móng tay móng chân. Là một người đàn bà trung niên tánh tình thiệt là vui vẻ. Tóc bà toàn môt màu bạch kim, làn da trắng hồng, bận chiếc áo đầm màu vàng có sọc nâu hài hòa tươm tất. Nhìn bà toàn diện, hiện rõ, tượng trưng là một người đàn bà của thế hệ xưa
Sinh nhật của em sắp đến rồi. Em thích anh tặng món quà gì ? Anh cứ tặng em món đồ có thể sử dụng ở tay, ở tai hoặc ở cổ là được. À, anh hiểu rồi.
Mình là con trai, 17 tuổi. mình bị mụn nhiều, nhiều vùng da mỏng nó bị thâm như 2 bên mép môi .... thời tiết thay đổi đột ngột là hay bị khô da. Giờ mình có râu ria nữa, có cạo vài lần, nếu mình đắp lát chanh lên mặt có bớt thâm không, râu có mọc chậm lại không. huhuhuhu. mình xấu hổ quá. chẳng dám đi chơi với bạn chị ơi.
Ở vào độ tuổi trung niên, soi gương đã bắt đầu thấy những dấu hiệu tuổi già như mí mắt dưới chảy xệ, càm nọng ra, đuôi mắt có những vết chân chim nhăn nhúm, làn da lốm đốm vết đồi mồi. Có người còn tin rằng khi ta cười nhiều, những vết nhăn ở đuôi mắt hay chung quanh môi sẽ sớm xuất hiện, khiến những phụ nữ nầy không dám cười, nghiêm nghị thái hoá, nhìn thấy già thêm. Nhiều phụ nữ cảm thấy mất tự tin, nên nếu có dư dả tiền bạc, thường đến những trung tâm thẩm mỹ để hy vọng đẹp lại như thời thanh xuân. Nếu chỉ chỉnh sửa những chỗ cần thiết, phụ nữ có thể trẻ lại ít nhiều. Nhưng nhiều người không dừng lại ở mức đó, mà còn muốn sửa nhiều thêm, nhiều nữa, trở thành nghiện phẩu thuật, đôi khi khuôn mặt trở nên cứng ngắt, như bị đóng băng, cười không giống cười, khóc không giống khóc thì tai hại hơn là không sửa.
Khi trời nóng dữ, chúng ta thường hay đổ mồ hôi, vì vậy càng xài ít chất kem càng tốt để lỗ chân lông không bị nghẹt. Thông thường chúng ta dùng kem lót, rồi phấn ướt. BB cream là một loại bao gồm vừa kem lót vừa phấn ướt, đôi khi có thêm chất chống nắng nữa, quá tiện phải không các bạn. Thay vì phải dùng hai, ba loại kem như trên, chúng ta chỉ dùng một ống kem BB là đủ đẹp và lớp phấn trông rất nhẹ nhàng.
Trang Thời Trang & Thẩm Mỹ Việt Báo xin mời các bạn đọc đóng góp thêm hình ảnh các loại: Hình học nghề, hành nghề, tự trang điểm, diện quần áo đẹp, v.v…
Hồi còn học trong trường có hai người học viên tới từ nước Trung Đông, hình như là Ả Rập thì phải. Hai cô nầy có một sắc đẹp sâu sắc, huyền bí theo kiểu như các cô gái thời xưa trong mấy phim đường xa, mặt che mạng chỉ chừa hai con mắt ra đó, thân hình cũng cân đối ưa nhìn. Một cô có tài múa bụng trong buổi lễ tân niên, rất vui, nhưng, mọi người đều ngồi tránh xa hai cô
Tôi muốn hỏi về chiều dài áo sơ mi. Tôi có mua một chiếc áo sơ mi ngắn tay, chỉ mặc kiểu casual, tức là bình thường thôi. Nhưng mà thấy hình như nó hơi ngắn. Tôi thích áo dài đến nửa mông, nhìn như vậy rất vừa nhưng cái áo này chỉ dài đến khoảng một phần ba mông thôi, nếu mặc quần jean thì đến đúng mép túi sau. Không biết áo như vậy có ngắn quá không?.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.