Hôm nay,  

Thích Cái Đồ Sộ

14/10/202200:00:00(Xem: 9465)

weight
Hình minh họa
 
Trưa nay thiệt là ngộ, khách ùa vô tiệm một cái ào.
 
Từ sáng cho tới giờ đó, tưởng là ế rồi vì chỉ có lai rai vài ba người, nhóm thợ ngáp dài, trong bụng tính là số thu nhập bữa nay chỉ đủ xơi tô cháo cá ăn liền thôi, ai dè!
 
Thấy khách đứng lố nhố trước cửa, chị Ngà liền đon đả mời nhóm khách ngồi. Mới mời một tiếng là họ tuôn vô đầy cả tiệm. Hỏi ra mới biết những người này làm việc chung một chỗ, bữa nay nhịn ăn trưa tới tiệm làm tóc làm móng tay móng chân, đánh bóng cái sắc diện để tối mai dự tiệc trong sở.
 
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
 
Bữa nay, để đánh dấu ngày kỷ niệm chuyện làm “hết xảy con bà bảy” này, họ cùng đồng lòng nhịn ăn và tới đây để làm đẹp.
 
Họ ồn ào nói chuyện với nhau. (Tạm dịch, cho họ nói tiếng Việt) Nghe cô A nói:
 
-Trước khi lập gia đình, tôi chỉ nặng có một trăm mười cân thôi. Sau đó cứ tăng vù
vù thấy mà ngán.
 
Cô B hỏi:
 
-Thế, bây giờ lên hơn mấy cỡ áo rồi?
 
Cô A nói:
 
-Thì từ size 2 lên size 7, 8.
 
Bà C cười hắc hắc rồi thở ra:
 
-Oh my God! Ha a a a... gấp đôi! Ố ô... Khó lắm. Khó sụt lắm. Dám chắc lần nầy cô không cuỗm được món tiền ấy đâu. Ăn gì mà lên dữ dội thế? Tôi chỉ tăng từ từ thôi mà muốn sụt chỉ 15 cân thôi cũng rất là khó.
 
Cô B hỏi cô A:
 
-Thế, chồng chị có phàn nàn gì không?
 
Cô A cười cười, đỏ cả mặt, hãnh diện nói:
 
-Anh ấy bảo anh thích cái “đồ sộ” của tôi.
 
Bà C nghe vậy, háy một cái, đuôi mắt dài thượt:
 
-Hứ. Xạo. Hắn ta nói xạo đấy. Hãy nghĩ như thế nầy, khi mới yêu nhau, cô nhỏ nhắn thanh mảnh thế, bây giờ to gấp đôi mà bảo hắn ta còn yêu cái “đồ sộ” của cô à? Nếu hắn yêu “đồ sộ” thì sao hắn không tìm người đồ sộ mà cưới?
 
Cô A trừng mắt nhìn bà C nói:
 
-Hừm. Bà biết gì? Bằng chứng là hôm nào anh ấy cũng về nhà chẳng lang bang, thử hỏi, không yêu tôi thì là gì?
Bà D chỏ miệng vào:
 
-Nầy nầy, các cô còn trẻ thiếu kinh nghiệm, để già này bảo cho nhé, họ ngoại tình đôi khi không phải vì tình mà vì xác thịt, có phải chờ đến tối đâu, thường thường họ ngoại tình vào ban trưa cơ! Làm ban trưa mới khó lộ tẩy chứ! Thôi, không nói về chuyện ấy, cả nhóm ta đều sổ dọc sổ ngang kiêm sổ sữa cả. Phải chi quí vị chịu khó tập thể dục thay vì lời qua tiếng lại, suy nghĩ lung tung ước mong nầy nọ thì có phải là hữu ích hay không?
 
Cả nhóm chẳng những không ngưng mà còn chí chóe chọc ghẹo nhau thêm, um sùm như cái chợ
mới nhóm.
 
Hôm nay mấy cô mấy cậu trong tiệm im re, ti-vi cũng tắt tiếng luôn. Chị Ngà vừa làm việc vừa nghe khách xí xô xí xào nói chuyện với nhau vui thiệt. Chị nhìn nguyên “đoàn thể” khách mới của chị, cầu cho họ ráng sức, thúc đẩy nhau để mà sụt bớt số cân của họ. Chị thấy, mấy người nầy, thân hình toàn là hình chữ “O tròn như quả trứng gà” hay giống hơn nữa là hình dạng như trái lê, muốn sụt cân cũng phải cố gắng và lâu lắm, giống như ước trúng số độc đắc vậy. Cuối tháng, cô nào bà nào gom được mớ tiền “ước” của họ, cũng trầy da tróc vẩy chớ chẳng phải chuyện chơi đâu nghen.
 
Chị cảm thấy mình may mắn quá. Sanh ở xứ nghèo, từ nhỏ tới lớn ăn uống rất đạm bạc, hổng chừng tốt cho sức khỏe hiện thời, dù cho chị có đồ sộ, cũng chỉ là em út ít, nhỏ tí nị, so với “đoàn thể” nầy. Cứ dòm đồ ăn của mình coi, y chang như thực đơn họ phải bỏ ra mấy trăm đô mỗi tháng để cân đo đếm mới dám nuốt vô bụng.
 
Chị Ngà mỉm cười. Cám ơn Thượng Đế, người ta nhịn ăn, vào đây nuôi sống chúng tôi, chúng tôi ăn uống như họ cữ kiêng, có đủ sức khỏe để ngồi suốt ngày mài dũa cắt tóc nhuộm tóc cho khách, cho họ vui vẻ đi làm kiếm tiền và trở lại tiệm...
 
Cái vòng lẩn quẩn cứ tiếp tục như chiều quay của trái đất. Và cái bánh xe đời cứ quay đều quay đều... ./.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Làn da người Á Đông nói chung, người Việt nói riêng, có màu vàng, nên hơi khó chọn màu son sao cho thích hạp với màu da, mà không làm da nhìn tối. Dưới đây là 5 loại son môi, có những màu sắc thích hợp với làn da vàng của người Á Đông.
Nhiều người trong chúng ta đến tiệm thẩm mỹ hàng trăm, nếu không phải hàng ngàn lần trong đời, để cắt tỉa, uốn tóc, hoặc những việc làm đẹp khác. Khi chúng ta đi làm đẹp ở tiệm thẩm mỹ, sức khỏe của chúng ta phụ thuộc vào sự an toàn và vệ sinh ở tiệm đó, để ngăn ngừa việc truyền nhiễm vi khuẩn hoặc vi trùng nguy hiểm, nên tập thói quen quan sát tiệm.
Tóc ngắn vẫn có thể tạo thành nhiều kiểu đẹp mắt, xinh xắn, rất dễ thương . Chỉ cần thắt vài sợi bính nhỏ, buông thả xuống nhẹ nhàng, hay vòng quanh mái tóc như vương miện, hoặc thêm phần tóc giả là đủ sang trọng. Vật dụng chỉ là những cây kẹp xẹt, sợi dây thun cột tóc là đủ tạo thành kiểu tóc mới, thay đổi mái tóc, thay đổi cách nhìn, giúp chúng ta vui vẻ, yêu đời hơn.
Mái tóc màu nào bắt mắt nhất hiện nay hả các chị? Mái tóc của em có màu đen, em muốn thay đổi màu để ăn Tết cho vui. Xin cám ơn.
Cuối năm và đầu năm, mùa lễ tết, mùa nghĩ tới những người thân yêu, mùa tặng quà cho nhau. Biết tặng nhau những gì đây? vì nhiều khi mình biết người thân yêu không cần món quà vật chất nào nữa hết. Trong trường hợp nầy, quà tặng là tấm lòng thương yêu dành cho nhau.
Mùa lễ lạc kéo dài từ ngày lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh, Tết Dương Lịch, qua tới Tết Nguyên Đán. Sau những buổi tiệc tùng trong gia đình, xã giao ngoài xã hội, ngó cái cân thấy ... phát ghét! Làm cách nào để không lên cân vào mùa lễ rất khó, nếu bạn không kiên quyết tránh xa những thức ăn thơm lừng lẩy, ngon ngọt và béo bổ. Cách thức để giữ cho chiếc eo thon thả để diện đầm, hay áo dài tha thướt là ăn rau cải thật nhiều và trái cây nữa nha.
Mùa lễ là lúc tặng quà, trao đổi quà cho nhau, từ sở làm, cho tới bạn bè, người thân trong gia đình. Bạn gói quà, gói ghém tình yêu thương, quý mến, nên cần phải biết cách gói sao cho đẹp mắt, đẹp lòng. Đẹp tới nổi người nhận không dám mở món quà thì sẽ không bỏ công gói quà.
Chào các chị. Em có thắc mắc nhờ giải đáp. Em thấy bạn em dùng thuốc xịt “antiperspirants” ở dưới nách để tẩy mùi. Thuốc này có thông dụng không chị? Có tẩy được mùi hôi khó chịu hay không ? Xin cám ơn. Em thấy có một số người không đeo mặt nạ khi vào chỗ công cộng, em có nên nhắc nhở họ, hay tỏ thái độ khó chịu để họ biết là chúng ta đang trong thời gian bị đại dịch lây lan hay không?
Cả tiệm, nhân viên đang ngồi rầu rĩ vì không có khách, mùa lễ tới nơi rồi mà ế nhệ…không như mấy năm trước, là mùa hốt bạc lẻ. -Bà con…bà con nghe tin này chưa, năm 2026 sẽ có những chuyến phi thuyền không gian đặc biệt đưa người từ trái đất lên viếng Hỏa Tinh nè. Tiếng phát thanh oang oang, còn ai vô đây nữa ngoài phát ngôn viên đẹp trai tên Khải. Chị Ngà ừ ừ: -Nghe sao Hỏa, tui nhớ tới cuốn sách tui đọc được lâu rồi, có tên dịch ra sơ sơ nè: Đàn ông đến từ sao Hỏa (Mars), đàn bà đến từ sao Kim (Venus). Hay lắm.
Bộ luật lao động của tiểu bang California, điều 12, mục 984, cung cấp các điều kiện được chính phủ quy định khi nào CẦN TỪ CHỐI phục vụ cho một khách hàng. Điều này sẽ bao gồm khi khách hàng bị bịnh (hoặc nhiễm ký sinh trùng) có thể lây lan đến người làm việc, nhân viên, hoặc các khách hàng khác bao gồm các bịnh sau đây:


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.