Hôm nay,  

Con Tôm Là Nguồn Gốc Của Kỳ Thị

1/4/202423:54:00(View: 2904)
 tom
Cô gái 20 tuổi.
 
Lúc đó cô là sinh viên đại học và chưa hề ra khỏi nước cô nhưng cô là dân thủ đô chứ không phải tỉnh lẻ. Cô thuộc tầng lớp tiểu tư sản trung lưu, gia đình có 1 cái nhà thuốc tây trên phố. Cô nói, đọc và viết lưu loát ngoại ngữ, tuy cô giỏi là về ngành toán chứ không phải khoa học nhân văn và chẳng có mấy hiểu biết về thế giới, về cuộc đời bên ngoài con đường dẫn đến phân khoa sáng chiều 2 buổi. Thành phố này lúc đó chỉ có độc 1 tiệm ăn Trung Hoa.

Cô chưa hề ăn cơm Trung Hoa và rất lấy làm vui vì đây là 1 dịp để tìm hiểu. Cô không có ‎ ý niệm gì về Từ Hi, Quý Phi hay Tần Thủy, nhưng cô cũng không có định kiến và cô là 1 người đầu óc cởi mở. Bằng chứng là cô nhận lời đi ăn tối với tôi. Cô không đọc Đường Thi cũng như cô không đọc Lỗ Tấn và cô đi học là để biết:

(a+b)2=a2+b2+2ab

Cô cầm cái chén của nhà hàng lên ngắm nghía và khen nó sao xinh vậy, người Trung Hoa làm cách nào mà cẩn được mấy hạt gạo vào thành chén, họ khéo tay thật nhỉ.

Khi món ăn ra tới, tôi thấy cô rùng người và tìm cách tự kiềm chế!

Cô nói, em chưa ăn cơm Trung Hoa lần nào cả… và con này là con gì vậy?

Tôi không hiểu. Tôi nhìn cái đĩa và nói, con này là con…tôm!

Cô thành khẩn khai báo, sao nó trông kinh khiếp thế, và chẳng giống con gì ta có thể ăn được cả! Tôi nhìn kỹ bằng đôi mắt mới, thì quả là con vật này coi kinh tởm thật. Mình thì mang giáp đỏ, mùi thì tanh hôi, chân thì mười mấy cái, râu ria như là khủng bố và 2 con mắt lồi! Đó là cô còn chưa biết đầu nó lại toàn cứt chứ không cô đã lăn ra bất tỉnh.


Nhân tiện, xin nói thêm là nếu ta biết Ấn độ kiêng thịt bò và Hồi giáo kiêng thịt heo thì Do thái giáo cấm ăn con tôm con cua con sò con điệp con ốc hay con mực… Lãnh đạo Israel là bộ trưởng Smotrich phát biểu (2023) là ngày nào tôi ăn tôm thì mới có 1 nhà nước Palestine! Nhiều nước trên thế giới không hề có con tôm, trừ khi do nhà hàng Tàu duy nhất nhập về!

Từ quan điểm “Kẻ xa lạ” của cô này thì con tôm giống như 1 con quái vật, nửa rết nửa bò cạp, nửa sâu bọ và nửa khủng long tiền sử. Nó cắn là mình chết! Nhìn thì thấy tởm mà mùi thì thấy ớn, vừa xấu lại vừa tanh. Giờ, bạn tự đặt bạn vào vai của cô bạn này và quan sát 1 con tôm đi thì nó giống con gì nếu bạn chưa từng thấy nó bao giờ?

Nếu bạn lần đầu gặp 1 người Phi châu đen, 1 người bản địa Nam Mỹ, 1 người Trung đông Ả rạp hay Ba tư, hoặc người Ấn độ thì cũng như cô bạn tôi lần đầu thấy con tôm thôi. Cô đâu biết là ở những nơi nào đó, nó là món chọn lọc để Tây nó ăn với mayo vào ngày lễ tết!

Mỗi bận ăn tôm như dịp lễ hôm nay tôi lại nhớ đến câu chuyện của cô bạn. Cái gì ta chưa từng thấy, ta chưa lại gần, ta không biết và không hiểu thì ta kỳ thị thôi. Ta ít râu và thấy con gì nhiều râu thì ta sợ. Ta có tí lông thì con gì không lông ta không dám ăn, ta chê.

(Không biết+Không hiểu)2= Không biết2 +Không hiểu2 +2 Không biết-Không hiểu.
 
Cô này sau ra nước ngoài học nhiều năm. Cô làm luận án TS và trở thành GS Khoa phó hay Khoa trưởng gì gì, ăn cơm tứ xứ nhưng hình như cô vẫn không thích ăn tôm.
 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hồi nào giờ nghe đã nhiều, thấy cũng không ít nhưng tôi có biết khai bút là gì. Viết được dăm bài báo với mớ thơ ấm ớ thì có đáng gì để trịnh trọng khai bút! Mấy nay lướt mạng xã hội thấy thiên hạ khai bút từ đêm giao thừa, tự dưng cũng ngứa ý muốn thử một lần xem sao...
Thời hồng hoang ngu muội, không biết loài người đã biết đến rượu chưa? Song có lẽ cái thức uống gây đê mê, gây say, gây nghiện đã gắn bó với con người từ rất lâu lắm rồi. Và cũng từ rượu có biết bao huyền thoại được thêu dệt, hình thành, cùng những áng thơ văn bất hủ, lưu truyền trong cuộc sống con người, do vậy cái từ “rượu” luôn lung linh, huyền ảo trong chốn nhân sinh, tốn bao giấy mực và tâm trí của con người.
Lần đầu tiên tôi gặp Phạm Thị Hoài, tác giả của “Thiên sứ”, “Mê lộ”, “Man nương”, “Marie Sến”, “Thực đơn Chủ Nhật” là vào tháng 2 năm 2004 khi chị đến Đại học U.C. Berkeley nói chuyện về văn học Việt Nam hậu đổi mới...
Tự dưng, người bạn xóm cũ nhắn tin hỏi thăm tôi nhân dịp năm hết Tết đến. Rồi hai đứa nhắc tên những nhân vật trong xóm ngày xưa, những câu chuyện cũ rích, vui nhất là chuyện những người đẹp, và tại sao hồi đó tụi mình hổng lấy nhau...
Trong Truyện Kiều, khi đề cập đến một nhân vật xấu, điển hình cho phe phản diện, là Tú Bà, mụ chủ lầu xanh chuyên buôn bán gái tơ, thì chỉ với vài nét chấm phá, thi hào Nguyễn Du đã vạch ra một diện mạo xấu xí, đầy phản cảm, thật phù hợp với nghề nghiệp xấu xa của mụ ta...
Hai chị em nắm tay nhau, đi về hướng đường lộ. Con đường đông đúc xe cộ ầm ầm nối đuôi nhau, buổi sáng sớm giờ thiên hạ đang trên đường tới sở. Bên kia là hai hàng bảng cấm, ngay giữa con lộ đang sửa chữa, đuờng chỉ mở một chiều xe lên, xuống, nên kẹt lung. Mơ nhìn theo bóng hai chị em, một thoáng, rồi quay nhanh trở vô văn phòng, lòng thấy nặng trĩu.
Cứ năm cũ qua, năm mới tới, nhà tiên tri nổi tiếng Baba Vanga, người Bulgarie, có lời tiên tri đưa ra dự đoán về vận hạn tốt xấu, lành dữ cho Năm Mới. Cho tới nay, có khá nhiều chuyện quan trọng, bà đã dự đoán đúng. Như cái chết của Công chúa Diana, tàu lặn Koursk của Nga bị chìm, vụ 911 ở Nữu-ước, và cả ngay chết của bà 11/08/1996, bà thọ 85 tuổi…
Xúi cho người ta chết à? Muốn dân nói thì phải cam kết trên giấy trắng mực đen, phải đem cả “sinh mạng chính trị” ra mà bảo đảm rằng họ sẽ không bị hãm hại, trả thù, không phải là diễn kịch lắng nghe! Cuối thập niên 1970 “văn học dân gian” ta có câu “Lao động vinh quang -- lang thang chết đói -- hay nói ở tù -- lù khù đi kinh tế mới”. Nói nhiều thì thể nào cũng động chạm đến đảng và nhà nước. Nhưng thực ra thì người dân không nhất thiết là phải nói vào lỗ tai của nhà cầm quyền. Hãy bảo đảm quyền tự do ngôn luận, cho phép ra báo tư nhân thì họ tha hồ trình bày chính kiến của mình, mấy ông không cần giả bộ “lắng nghe” mà bị đẩy vào tình thế phải nghe và phải làm.
California nắng ấm, biển xanh. Tôi nghe nói thế trong những ngày còn ở trại tị nạn trên đảo Guam. Đến đây vào giữa tháng Sáu, vừa ra khỏi cửa máy bay tại phi trường quân sự El Toro ở miền nam California để lên xe buýt mà lạnh run người...
Ở Việt Nam, tôi đã viết báo lúc 11 tuổi, cô giáo đem bài của tôi đăng báo thiếu nhi, tôi được lãnh nhuận bút. Từ đó, tôi tiếp tục viết báo...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.