Hôm nay,  

Ý Thức Về Chuyện Đăng Hình

4/18/202500:00:00(View: 1027)

Dang hinh
Ảnh: istockphoto.com
 
Kỹ thuật về điện thoại di động đã tạo điều kiện cho mọi người có thể lưu lại hình ảnh hoặc một sự kiện nào đó đang xảy ra của hiện tại. Những sự ghi lại này đã góp phần tốt trong việc tìm ra những sự việc sai trái của cá nhân hay của tổ chức nào đó hầu đưa ra ánh sáng của tòa án.

Tuy nhiên có những trường hợp không nên dùng phương tiện điện thoại di động để thu lại hình ảnh và đưa lên mạng xã hội. Điều này ít ai để ý đến và có thể làm nguy hiểm đến một cá nhân nào đó. Hãy nhìn ở một góc nhìn rộng lớn để cùng nhau bàn thảo cho chủ đề này.

Nếu bạn đến sinh hoạt trong một môi trường công cộng thì mọi người có quyền thu lại sinh hoạt công cộng đó và có thể đưa lên mạng xã hội, không cần hỏi ý kiến bạn. Tuy nhiên khi bạn đến dự một buổi tiệc ở tư gia, hay ở một nhà hàng nào đó thì đây không phải là công việc công cộng mà thuộc dạng riêng tư. Vậy bạn không nên chụp hình với nhiều người rồi đưa lên mạng xã hội trong khi bạn chưa hề hỏi ý kiến những người trong hình có đồng ý cho bạn đưa hình họ lên mạng xã hội hay không.

Cần phải nhấn mạnh là bạn không nên đưa hình lên mạng xã hội chứ không phải ngăn cấm bạn chụp hình trong khung cảnh riêng tư đó. Quyền chụp hình hay ghi lại sự kiện đó là quyền tự do của bạn và mọi người tôn trọng quyền tự do đó. Nhưng khi bạn đưa hình ảnh của người khác trong sinh hoạt riêng tư đó lên mạng xã hội thì bạn đã vi phạm quyền riêng tư của người khác khi bạn chưa hỏi họ có đồng ý cho bạn đăng lên mạng xã hội hay không.
Nếu bạn làm cho công ty thì dĩ nhiên bạn không có quyền chụp hình những buổi họp trong công ty bởi đây là chuyện công ty, chụp hình đưa lên mạng xã hội cá nhân của bạn thì chính bạn có thể làm hại đến công ăn việc làm của bạn. Công ty có quyền chụp hình buổi họp để đưa lên mạng xã hội của công ty mà không cần hỏi ý kiến của mọi người. Có trường hợp, người lãnh đạo công ty quan tâm về chuyện này, sẽ hỏi bạn trước khi họ đưa hình ảnh bạn lên trên mạng xã hội của công ty.

Một vấn đề khác cần phải quan tâm đó là dùng hình ảnh của một cá nhân nào đó như là một avatar trên mạng xã hội của bạn mà bạn không hỏi ý kiến của cá nhân đó. Đây là một vi phạm quyền riêng tư của người khác trắng trợn, một hành động thiếu tư cách, nhân cách của một con người.

Hy vọng bạn cẩn thận, suy nghĩ đắn đo trước khi đưa hình ảnh ai đó, không phải là người trong gia đình bạn, lên trên mạng xã hội khi chưa có sự đồng ý của nhân sự.

Trần Thị Lan Anh
Tháng 2 năm 2025 (Việt lịch 4904)
 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam ngày 3 tháng 2 năm 1994, dưới thời Bill Clinton. Khởi từ dấu mốc đó Việt Nam dần dần thân thiện hơn với người anh em “sen đầm đế quốc” này, thời kỳ ngăn sông cách chợ đã được khai thông, nhiều người xuất ngoại thăm thân nhân, du lịch hoặc công tác. Giới văn nghệ sĩ không ngoại lệ. Thuở đó gần như tháng nào tôi cũng đón ít nhất một văn, thi, nhạc, họa… sĩ. Phải chăng tại fake news, một người nhà quê như tôi bỗng biến thành “tay chơi” có số má dưới mắt nhìn các vị cầm cọ, cầm bút trong nước?
Hầu hết mọi người già thường mắc phải chứng quên những chuyện gần, nhưng lại nhớ những chuyện xưa, có khi hàng sáu bảy chục năm trước. May mắn (hay xui xẻo?), tôi có một trí nhớ khá tốt, dù gần hay xa tôi đều không quên. Tuy nhiên tôi lại vướng phải nhược điểm là chỉ nhớ sự việc nhưng lại không nhớ thời điểm. Nhược điểm này theo tôi từ ngày thơ trẻ cho đến hôm nay. Khác hẳn một vài người quen, chả hạn nhà văn Hoàng Khởi Phong, anh có một trí nhớ xuất chúng về những con số. Số điện thoại, số nhà của ai đó, chỉ nhìn hoặc nghe qua một lần là ghim ngay vào não, nhiều năm sau, hỏi, anh trả lời vanh vách. Nhà văn Cung Tích Biền cũng không kém, xuất thân là giáo sư dạy sử, ngoài những chi tiết liên quan đến chuyên môn như tên, đế hiệu các vị vua, ngày lên ngôi, ngày chết, những hành trạng của họ suốt thời gian trị vì, và mọi biến cố lịch sử… trải dài từ thời lập quốc, bốn nghìn năm trước, đến bây giờ. Như Hoàng Khởi Phong, anh nhớ rõ mọi con số, kể cả những chi tiết liên quan.
Hai hôm trước một cô em, cũng cầm bút, đến thăm, nhân tiện đề nghị, nếu sức khỏe không cho phép tôi gõ chữ thì cô ấy sẽ giúp, tôi chỉ cần nói qua băng ghi âm, cô em chép lại rồi giao cho tôi nhuận sắc. Nhà phê bình Nguyễn Hưng Quốc, qua trao đổi riêng, vẫn nhiều lần khuyên tôi nên viết hồi ký. Theo hai người, do một thời chủ trương tạp chí Hợp Lưu, tôi có điều kiện tiếp cận và rành rất nhiều chuyện của giới văn nghệ sĩ cũng như văn học hải ngoại lẫn trong nước, nếu tôi không làm thì rồi mọi sự cố sẽ trôi vào lãng quên, thiệt thòi cho văn học Việt Nam, uổng lắm.
Tuổi già thường sống với dĩ vãng. Nhiều chuyện tưởng đã vĩnh viễn ra khỏi trí nhớ, thế mà bất chợt bỗng hiện về, có khi mồn một từng chi tiết nhỏ, tựa mới xảy ra hôm qua, hôm kia, có khi nhập nhòa hư thực bất phân. Chuyện này không lâu, chỉ 23 mươi năm, trước một năm ngày tôi bị tai biến. Nhớ, vì có một chi tiết, lạc đề, nhưng vui.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn "Ba Điều Bốn Chuyện" này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.