Hôm nay,  

Ta vì chúng sanh làm người chỉ đường tối thượng

02/05/202500:00:00(Xem: 658)

lotus_iStock-1982482150 

« Ta vì chúng sanh làm người chỉ đường tối thượng »
Kinh Ưu Bà Di
  
Chúc Thanh xin tri ơn thầy Đạt Ma Huy Bảo
  
Hôm nay gần lễ Phật Đản, chúng ta nghe thầt Đạt Ma Huy Bảo nói chuyện trong khóa tu một ngày, thầy kể vui lắm, về câu chuyện người dẫn đường hay nói rõ hơn là người chỉ đường.
 
Bắt đầu là một cô phật tử, cũng là hình thức người dẫn đường, cô ngoan đạo, có nhiều tín tâm và từ tâm nên hay đi giúp những người vừa mất, họ họp thành một nhóm 7, 8 người, đi độ niệm cho người chết vừa chết, hướng dẫn vong linh cầu nguyện buông bỏ phiền toái thế gian, xin mau sớm gặp đức từ phụ A Di Đà tiếp dẫn…
 
Nhưng phiền nỗi là trên đường về nhà thì mỗi người đi một ngả, cô về xóm vắng một mình và sợ ma. May làm sao, trên bờ ruộng, cô gặp hai ông đi soi ếch, một ông già, một ông trẻ, mỗi ông cầm theo một đèn pin để rọi vô mắt ếch, ếch bị lóa mắt không biết tại sao là bị tóm cổ bỏ vô giỏ, sáng ra bị đem bán cho quán làm đồ nhậu : ếch chiên bơ, ếch sào lăn…
 
Cô bèn nhờ ông già dắt đường cho bớt sợ. Cô tâm sự : cháu sợ ma chú à!
 
Ma à, có gì mà phải sợ ma, mà hình như chú cũng sợ ma, nhất là khi chú còn sống kia!
…………
 
Cô gái té xỉu, sau khi tỉnh dậy, thì cũng phải đi tiếp… rồi lại gặp một ông soi ếch nữa, trẻ hơn. Ông này rọi đèn trên lối cỏ cho cô đi, tỉnh táo lắm! Bất chợt cô lấy lại bình tỉnh tâm sự:
 
Lần sau cháu không dám về tối tối thế này đâu. Vì cháu sợ ma lắm, nên phải nhờ chú…
 
Ờ ờ, tao cũng sợ ma vậy, mà sợ chút chút thôi, bị là tao mới xong 49 ngày, chưa biết đi đâu!
 
Kỳ này cô gái ù té chạy.
Còn hai ông ma thì rủ nhau ra phía trái, quẹo vô đất thánh, họ gặp một đôi trai gái vừa de xe hơi de luxe vô nghĩa địa và tắt đèn. Hai đứa đang tỉ tê tâm sự… hai con ma này lù lù tiến tới, lè lưỡi nhát… hai đứa trong xe hoảng sợ vội tông cửa ra khỏi xe, chạy đi mất dạng…
 
Hai con ma này rủ nhau lấy trộm xe hơi này đi ra bãi trống hóng mát hay là đi tắm biển gần đó. Con ma nhỏ chợt nói con ma lớn, mày đợi tao ít phút tao vô ra liền. Nó chạy vô, xong chạy ra, vác theo một tấm bia mộ còn mới.
 
Oh, mày mang cái của quí đó đi chi cho nặng?
 
À, đây là căn cước phòng thân, đi đâu mà sợ lạc đường thì phải có giấy tờ chớ! Xong chuyện ma, ra chuyện người; thời xa xưa rất cần người chỉ đường, người chỉ đường có thể chỉ đúng, có thể chỉ sai. Hay muốn chỉ sai. Thời nay, thường thường người ta dùng google map hay GPS. Nhưng nhiều khi có người vẫn cần có người chỉ đường. Người cần được chỉ đường  và người chỉ, cả hai đều phải sáng suốt mới tới nơi.
 
Người chỉ đường nhiều khi biết đường đi và cũng có khi họ không biết rõ và chỉ lung tung. Nguy hiểm. Còn người cần được hướng dẫn là người mất phương hướng, không có sự định tâm và bị rối loạn.
 
Giảng tới đây thì thầy phân định rõ ràng:
 
Người chỉ đường ở ngoài đời là người, hay google map hay GPS… nhưng cứ coi chừng, vừa lái xe vừa ngó GPS, coi chừng không thấy xe bên cạnh, đằng trước hay đằng sau đang lao tới là cũng rất nguy hiểm vì tai nạn lo nhìn GPS mà ra. Phải chuẩn bị trước sẵn sàng.
 
Người chỉ đường ở trong đạo còn tối cần và tối thượng hơn gấp nhiều nhiều lần.
 
Vì sao? Vì người cần được chỉ đường trong trường hợp này là người có tâm lý đang suy yếu. Ngoại cảnh và xung quanh sẽ tự dưng lên nhiều tưởng tượng, nhiều đe dọa, nhiều thiện ác, nhiều ma mãnh gây rối… như ma quỷ, tiếng động, sự dọa nạt… ánh sáng… khi tâm lý suy yếu, vọng niệm khởi lên rất nhiều, làm cho người mất phương hướng dễ bị quay cuồng hơn. Người này rất cần sự định tâm, là cần một người chỉ đường đứng đắng đến tối thượng.
 
Từ đây, thầy Huy Bảo nhấn mạnh về người chỉ đường trong đạo nhiều ý nghĩa thiêng liêng hơn.
Thầy muốn nói, khi nhiều tham sân si, nhiều vọng niệm quá, thì mỗi chúng ta đều không an trú được trong chánh niệm, mà bị mất phương hướng… mà trong một vài tôn giáo khác, như thiên chúa giáo gọi là kẻ mất linh hồn.
 
Thầy cũng giảng kỹ, linh giác, ngoài đời gọi là linh hồn, trong đạo phật gọi là linh thức.
 
Linh thức là phần hồn, là phần thiêng liêng nhứt ở mỗi chúng ta.
 
Thầy đơn cử một thí dụ về ngài thiền sư Kim Bích Phong để chúng ta hiểu điểm quan trọng ở linh thức mạnh mẽtiềm ẩn như thế nào.
 
Ngài thiền sư Kim Bích Phong, là một thiền sư có thể nhập định rất sâu, gọi là đại định.
 
Khi ấy tuổi thọ ông còn không nhiều, thì một lần không hiểu vì cớ gì mà quỷ vương sai người lên tìm, tính bắt ngài về địa ngục để hài tội. Quỷ sứ lên đời, tìm bắt ngài, xong, không thấy linh thức của ngài đâu cả, do vậy sẽ không bắt được ngài. Con quỷ bèn tra hỏi thổ thần thổ địa xem coi ngài đang ở đâu? Nhưng đã nói ngài đang ở sâu trong đại định thì không thể bắt được ngài.
 
Kẹt một nỗi con quỷ ấy tìm ra được cái chén ngọc mà ngài Kim Bích Phong yêu quý nó với tất cả tâm tình và linh thức của ngài. Con quỷ ma lanh đụng vào cái  chén ngọc đó và gõ rất nhẹ nhàng: «boong» tự nhiên ngài Kim Bích Phong đang ở sâu trong thiền định chợt hiện ra.
 
Ngài không chịu thua đâu, ngài chợt hiểu, «cả đời tu hành của ta, vì lẽ luyến ái cái chén ngọc này mà hư uổng ư?» Nói xong, ngài kịp dang tay đập vỡ tan tành chén ngọc, phá bỏ luyến ái, và do đó quỷ vương không còn truy bắt được ngài nữa.
 
Chuyện cho thấy, khi ta được an trú, thì quỷ thần trời đất không thấy ta.
 
Khi nội tâm lắng đọng, ta không khởi niệm, không chú ý gì cả, sẽ không thấy gì cả. Có nghĩa là khi ra khỏi tam giới (=là cảnh giới, dục giới, và vô sắc giới) chúng sanh sẽ không còn bị cuốn hút vô một sợ hãi nào. Hay một ràng buộc nào.
 
Cũng tương tự, khi xưa Tôn Ngộ Không bị Ngũ Hoành Sơn đè vì ngài tham vọng nhiều. Nói theo nghĩa thoáng ý, trong chúng ta, ngày nay, cũng vì tham sân si nhiều, chúng ta vẫn bị Ngũ Hoành Sơn đè nén mà không biết đó thôi.
 
Thầy khuyên chúng sanh, hành giả bắt chước, làm theo thiền sư Kim Bích Phong mà can đảm đập tan nát cái chén ngọc yêu quý ấy đi, ta sẽ thoát khỏi nhiều vọng niệm và chui ra khỏi Ngũ Hoành Sơn.
 
Chúng sanh đa phần vì lụy cái tướng mà làm tổn hại cái tâm. Khi vứt bỏ được tham ái, sẽ trở về tâm thanh tịnh, lúc ấy, đó, ta là người chỉ đường của chính ta: ta thấy rõ ràng phải hành xử sao cho đúng.
 
Chúng sanh khác phật ở chỗ chúng sanh tác niệm, rồi lắng đọng rồi lại khởi niệm, chao đảo luôn.
 
Phật thì luôn luôn lắng đọng, an trú và lắng đọng. Khi được an trú trong chánh niệm, chúng sanh sẽ thấy phật, thấy con đường đi đúng nhất, vậy chỉ có phật là người chỉ đường duy nhứt và tối thượng cho mọi chúng sanh. Mọi chúng ta. Mọi phật tử.
 
Mọi chúng sanh được khuyên dậy nương theo phật pháp, giáo pháp để làm chủ nội tâm, đạt tới tri kiến phật để làm người tối thượng.
Giáo pháp của Như Lai từ bao đời nay vẫn hằng mong muốn dậy dỗ, giáo hóa, khai thị để mọi người con phật ngộ nhập  giác tri kiến.
 
Hãy giữ tâm thanh tịnh để tự tìm ra đường đi, nương tựa vào tâm phật; trong mỗi lúc an trú, sẽ định tĩnh tìm ra đường đi đúng hướng cho mình.
 
Chư phật đã dậy cách tìm đường đi và phải tự làm với tinh thần bi trí dũng… không ai làm thế cho ai được. Phật tổ không can dự vào nghiệp lực của một chúng sanh nào, ngài chỉ năng giáo hóa và luôn dậy rằng không ai giúp mình bằng mình, chỉ có tự mỗi chúng sanh tự giúp mình là cách tối thượng nhứt…
 
Khi xưa, ngài Tô Đông Pha có lần hỏi hòa thượng Phật Ấn:
 
Bạch thầy, con thấy tượng phật Quan Thế Âm có cầm xâu chuỗi, ngài cũng niệm phật sao?
Ngài Quan Thế Âm niệm phật Quan Thế Âm sao?
Ngài Phật Ấn dừng đi, quay lại, nhìn Tô Đông Pha và thong thả nói rõ ràng từng tiếng một:
 
Này, ông phải nhớ là cầu người không linh bằng tự cầu mình! Chỉ có tự mình là người giúp mình hiệu quả và linh ứng hơn tất cả. Hãy giúp mình trước, trời phật sẽ giúp sau!
 
Nay nhân mùa phật đản, chúng ta, mọi người con phật, thành tâm bái sám và luôn luôn tự nhắc nhở mình: ngài đản sanh là để giáo hóa, hóa độ chúng sanh, cứu giúp chúng sanh ngộ nhập giác tri kiến…
Từ thiên niên kỷ, ngài luôn luôn là người chỉ đường tối thượng!
 
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Mùa Phật đản 2025
Chúc Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đỗ Bảo Trân và Đỗ Hoàng Trung, cặp song sinh 11 tuổi lớn lên trên một ngôi nhà thuyền ọp ẹp ở đồng bằng sông Cửu Long, có những ước mơ. Trân yêu K-pop, xem video vào ban đêm để học tiếng Hàn và rất muốn đến thăm Seoul. Trung thì muốn trở thành ca sĩ. Nhưng hy vọng của hai đứa trẻ là “không thực tế”, Trung nói: “Cháu biết mình sẽ phải lên thành phố để kiếm sống”. Những giấc mơ như vậy thường tan biến nhanh ở vùng sông Mekong, nam Việt Nam, một trong những khu vực dễ bị ảnh hưởng bởi khí hậu nhất trên thế giới.
Khi nói về cái nhìn của chàng học trò xứ Quảng với những người đẹp đất thần kinh tôi nghe nhiều lần hai câu: Học trò trong Quảng ra thi / Thấy cô gái Huế chân đi không đành. Có lẽ vì mặc cảm thua sút, thấp cơ so với người đẹp, chàng học trò xứ Quảng nói lại bằng cách thay chữ “Thấy” bằng chữ “Mấy” để vớt vát: Học trò trong Quảng ra thi / Mấy cô gái Huế chân đi không đành.
Nhà tôi có bốn chị em gái. Hai người chị của tôi: chị Thanh Tâm và chị Cẩm Thành hoa tay nữ công đầy mười ngón. Tôi và nhỏ em Ngọc Hiền thêu thùa may vá cũng thuộc hạng nhứt, nếu tính từ dưới lên. Qua đường kim mũi chỉ khéo léo của hai chị, chúng tôi đã có được những tác phẩm nghệ thuật vừa đẹp, vừa thắm tình yêu thương...
Trong suốt thế kỷ qua, mọi người thường hát vang khúc nhạc bốn câu để chúc mừng ngày sinh nhật của người thân, bạn bè. Nhưng có lẽ ít người biết tên của những người phụ nữ đằng sau giai điệu nổi tiếng này: Mildred Jane Hill, một nhạc sĩ và nhà soạn nhạc nổi tiếng, và Patty Smith Hill, người tiên phong trong lĩnh vực giáo dục trẻ thơ.
Tôi bắt đầu tập uống cà phê và hút thuốc vào cuối năm lớp đệ nhị, lớp 11 bây giờ. Thật lòng mà nói, lúc đó tôi chẳng thấy ngon lành gì, vừa đắng lại vừa khó thở...
Hạnh phúc thay cho những người nào ra đi với nụ cười thật tươi. Hãy cười thật tươi, thật vui nếu ngày mai mình không thức dậy nữa. Thanh thản ra đi, vui vẻ ra đi. Hạnh phúc khi ra đi nhẹ nhàng, bình yên, không đau đớn. Hạnh phúc cho người nào chuẩn bị cho chuyến đi của mình một cách giản dị, đỡ tốn kém, không làm phiền người khác...
Mỗi năm ngày phụ nữ quốc tế 8/3 tôi đều nhớ về một kỷ niệm thật ngọt ngào khó quên thời tôi còn đi làm:
Thằng Jason mới về làm manager được mấy tháng thôi, ở đây người ta thay nhân sự như thay áo, hễ sản phẩm không tăng, thu nhập không lên là đổi ngay! Thằng Jason thay thằng Shawn, tướng tá bậm trợn, tuy da trắng tóc vàng mắt xanh nhưng mũi thấp và ngắn cũn, trán dồ cằm vêu, bởi vậy nhìn cái bản mặt nó như bị gãy cúp ở giữa . Tướng đi thì khuỳnh hai tay ra, nói nhỏ nhẹ nhưng thái độ trịch thượng thấy mẹ! Hổng ai ưa, ưa hay không ưa thì cũng phải cứ yes sir để mà giữ việc. Nó có nói ngang ngược thì cũng ok, đợi nó quay đi thì xúm lại chửi sau lưng, hổng thằng nào dám chửi trước mặt. Con Rebecca sáng nay thấy có vào hãng kia mà, mọi người gặp nó ngoài bãi đậu xe, vậy sao không thấy vào làm? Thằng Timothy nói chắc nụi:
Hồi gia đình tôi còn ở căn nhà cũ, garage nằm ở phía sau nhà. Bữa chiều đó vợ chồng vừa về đến nhà sau khi đón hai đứa nhỏ tan học, thì tá hỏa thấy cửa garage vẫn mở tang hoang, chắc là buổi sáng lu bu nên vội chạy xe ra ngoài mà quên kéo cửa garage. Tôi đang xem xét mọi thứ có mất gì không thì hai vợ chồng hàng xóm da trắng, ở phía đối diện sau nhà, bước qua mỉm cười thân thiện...
Tôi mồ côi mẹ rất sớm, khi mới một tháng tuổi. Điều đó dường như xung quanh tôi ai cũng biết, biết riết rồi ra coi là bình thường nghĩa là tôi sinh ra đời không có mẹ. Tôi cũng quen như vậy, không quan tâm, không bi thảm hóa sự việc đã qua, cứ ai sống sao mình sống vậy, và tôi lớn lên anh hùng một mình...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.