Hôm nay,  

Sex

24/10/202500:00:00(Xem: 902)

Sex 1

Triết gia Aristotle (384-322 trước Công nguyên)


Cựu Ước chép: “Thiên Chúa lấy đất sét nặn ra ông Adam theo hình ảnh của Ngài. Sau đó làm ông mê đi rồi rút một chiếc xương sườn ra tạo thành bà Eva, dẫn tới tặng cho ông Adam. Ông nói: “Phen này, đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông ra”. Con người và vợ mình, cả hai đều trần truồng mà không xấu hổ trước mặt nhau”. Đọc đoạn sách Sáng Thế Ký này, tôi bâng khuâng. Vậy là hai ông bà chưa trưởng thành, nhìn nhau như hai đứa trẻ ở truồng tắm mưa, chẳng động tĩnh chi. Thua xa ông Luân Hoán.

nhớ xưa hồi mới lên mười
chiều chiều mưa tạt thềm,
mời tắm mưa
chạy ra ngõ rợp tàu dừa
vuốt đầu,
vuốt mặt,
thì vừa gặp em
tóc tơ đã ướt chềm nhềm
hai bàn tay
bụm
cái thềm tinh hoa
em lên sáu, bảy thôi mà
sao hai con mắt tôi đà xốn xang?
 
Mãi tới khi bà Eva nhẹ dạ nghe theo lời dụ dỗ của con rắn, ăn trái cấm, mới biết xấu hổ. Hai người đi tìm lá che chắn hai vùng chiến lược khác nhau. Rồi không có ai dậy mà cũng biết tí toáy cho phình cái bụng lên làm công việc truyền giống mà sau này chúng ta gọi là sex. Như vậy chúng ta phải biết ơn con rắn vì nếu nó không xúi dại người đàn bà yếu đuối thì không có chúng ta. Nói vậy cũng thấy hơi khiên cưỡng vì cái kiến con ong có bị con rắn xúi ăn trái cấm đâu mà cũng biết cặp đôi sinh sản truyền giống. Thây kệ, dù sao ngày nay chúng ta cũng có cái trò mà khoa học phải mất nhiều thế kỷ đắm đuối bàn ra tán vào trong cái gọi là “tình dục học”.

Tại sao cái dùi dụng vào cái trống thì cái bụng sưng vù lên, triết gia kiêm bác học Aristotle théc méc. Ông sanh năm 384, mất năm 322 trước Công nguyên, nghĩa là cách chúng ta tới 24 thế kỷ. Trong cuốn “De Generatione Animalium” ông tìm hiều về phôi bào học tạo ảnh hưởng tới những nghiên cứu của các khoa học gia sau này. Ông đề ra học thuyết bốn nguyên nhân khẳng định chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ là nguyên nhân vật chất, còn tinh dịch của nam giới là nguyên nhân mục đích trong thụ thai. Do đó dù cơ thể của phụ nữ đầy đủ những điều kiện cần thiết để tạo bào thai nhưng người phụ nữ cần tinh dịch của người nam để bắt đầu và dẫn dắt quy trình duy trì nòi giống.
Con người sex với nhau từ khuya nhưng mãi tới năm 1677, nhà khoa học Anton Leewenhok mới nghiên cứu cái thứ người đàn ông thải ra khi giao hợp. Ông dùng kính hiển vi nghiên cứu tinh dịch và khám phá ra đây là một hỗn hợp gồm tinh trùng và chất dịch. Ông cũng nhận ra tinh trùng là một loại tế bào nhỏ li ti nên không thể quan sát bằng mắt thường được trong khi tinh dịch thì thấy tỏ tường khi chúng được xuất ra khỏi cơ thể.

Cỡ 150 năm sau khi ông Anton Leewenhok nghía kính hiển vi vào tinh trùng, Tiến sĩ Phôi Thai Học Karl Ernst von Baer mới khám phá ra sự tồn tại của trứng trong cơ thể nữ giới.

Phải 2 ngàn năm sau khi Aristotle khẳng định nam giới là nguồn gốc của sự sinh sản, Tiến sĩ Martin Berry mới tìm ra là nguồn gốc của sự sinh sản phải cần đến sự đóng góp của cả nam giới lẫn nữ giới và sự hình thành nòi giống bắt đầu khi tinh trùng thụ tinh với một trứng. Thiệt là một khám phá…vĩ đại. Nó mang lại công bằng cho các bà tuy mang nặng đẻ đau nhưng công đầu lại ghi cho các ông. Quan niệm trọng nam khinh nữ từ mấy ngàn năm bị đánh một cú tơi tả.

Khi biết ra được cái bụng sưng vù là sự kết hợp của tinh trùng của đàn ông và trứng của các bà chứ không phải chỉ là công của các ông, chuyện ngừa thai mới được đặt ra. Muốn hai thứ không sáp lại được với nhau, phải ngăn sông cấm chợ. Năm 1500, một nhà khoa học người Ý tên Gabriele Fallopipo mới sản xuất chiếc bao cao su đầu tiên bằng vải lanh có nhúng hóa chất. Tại lâu đài Dudley ở Burmingham, Anh quốc, người ta tìm thấy những chiếc bao cao su làm bằng ruột cá và ruột thú vật sản xuất vào năm 1640. Các bao cao su này tuy mềm hơn bao bằng vải lanh nhưng vẫn bị coi là “chống khoái cảm”. Giá cả của chúng cũng khá đắt đỏ nên thường bị sử dụng nhiều lần. Năm 1839, Charles Goodyear phát minh ra phương pháp lưu hóa khiến chất cao su trở nên mềm dẻo, khá thích hợp với việc chế tạo cái mà tiếng lóng gọi là “áo mưa”. Nhưng những chiếc áo mưa cao su đầu tiên dày như săm xe đạp và có mùi hôi nồng nặc không được người dùng ưa thích. Năm 1930, chất latex được phát minh với đặc tính dẻo dai, ít mùi nên đánh bạt bao cao su. Tới nay latex vẫn là nguyên liệu của bao cao su chúng ta đang dùng ngày nay.

Sex 2

Một trong những chiếc bao cao su đầu tiên được làm bằng giấy lanh


Ngược lại, năm 1882 Tiến sĩ Wilheim Mesinga nghĩ tới chuyện  không bịt vòi của các ông mà bịt giếng của các bà nên phát minh ra cái màng tránh thai úp vào tử cung của phụ nữ. Tôi thú thiệt là rất lơ mơ về thứ ngăn tinh trùng  khi chúng a la sô tới người nhận này nhưng thiết nghĩ chuyện bịt ngay từ cái vòi sản xuất coi bộ dễ hơn bội phần. Không biết sao ông tiến sĩ này lại nghĩ rắc rối như vậy.

Phụ nữ chỉ là thứ thụ động trong việc truyền giống chứ không có quyền hưởng thụ. Từ năm 450 trước Công nguyên, tổ sư ngành y Hippocrates đã chú ý tới cái gọi là “chứng điên loạn” ở phụ nữ. Họ bị lo lắng, mất ngủ và sự “ham muốn tính dục quá mức” hành hạ. Không ai để tâm tới những nhu cầu tính dục của phụ nữ. Họ không có quyền trong tính dục. Sự bất công này tồn tại trong hơn 2200 năm cho tới khi điện được dủng trong kỹ nghệ. Nhờ có điện nên người ta đã chế tạo ra được máy rung để trị “bệnh” này của phụ nữ. Ông Hamilton Beach là người sáng chế ra máy này và nộp xin bằng sáng chế vào năm 1902. Cái tên Hamilton Beach nghe quen quen. Đó là tên một hiệu  máy gia dụng trong bếp mà chúng ta vẫn thường dùng ngày nay. Chuyện này làm sáng tỏ một thắc mắc của tôi khi thấy các máy này chẳng liên quan chi tới bãi biển (beach) mà lại là Beach!

Sex 3

Màng tránh thai dành cho phụ nữ.


Nếu chuyện tù ti giữa giống đực và giống cái chỉ là việc truyền giống thì chẳng có vấn đề chi. Nhưng ngặt nỗi chuyện tưởng như chỉ có mục đích duy trì nòi giống lại được con tạo khoác cho cái áo rực rỡ rất mê ly thú vị nên con người khoái “truyền giống” liên miên tạo thành một thú vui rất hấp dẫn, dễ gây nghiện. Từ chuyện thụt ra thụt vào cơ bản, người ta bày ra nhiều trò ma mãnh hơn. Một ông thiền sư Ấn Độ tên Vatyayana đã viết ra cuốn Kama Sutra bằng tiếng Phạn còn lưu truyền tới ngày nay. “Kama” nghĩa là tình yêu hay ham muốn, “Sutra” nghĩa là kinh, luận hoặc châm ngôn. Không rõ ông thiền sư thích nhòm ngó vào chuyện phòng the này viết cuốn Kama Sutra vào thời gian nào. Người ta phỏng đoán từ thế kỷ thứ 4 trước công nguyên tới thế kỷ thứ 2 sau công nguyên. Nội dung gói gọn trong 1250 câu thơ nâng tính dục con người thành một thứ nghệ thuật, trở thành cuốn cẩm nang giúp con người tận hưởng niềm vui hòa hợp thể xác nam nữ. Tới nay Kama Sutra vẫn chưa đi vào quên lãng mặc dù tính dục ngày nay đã thoáng hơn nhiều. Điển hình là tạp chí Playboy.

Sex 4

Số tạp chí Playboy đầu tiên phát hành ngày 1/12/1953.


Từ những câu thơ, hình vẽ mô tả tính dục trong Kama Sutra, tới Playboy, hình ảnh người thật việc thật rõ mồn một đã lên ngôi. Cũng cần phải nói thêm là chuyện cơ thể nam nữ vẫn được che kín mít khiến cho phe này nhìn phe kia như những sinh vật bí hiểm luôn ước mong chuyện tỏ tường. Playboy đánh đúng vào ước nguyện đầy tò mò này. Với tờ tạp chí “cách mạng” này, người ta không còn phải vận dụng trí tưởng tượng mà tất cả những thầm kín cơ thể đã phô bày trần trụi.

Số Playboy đầu tiên xuất bản vào tháng 12 năm 1953 với hình lồ lộ của nữ thần nhục thể Marilyn Monroe có số bán là 50 ngàn cuốn ngay khi phát hành. Khi quân đội Mỹ đổ bộ lên Đà Nẵng, bắt đầu tiến trình tham gia chiến tranh Việt Nam vào đúng chục năm sau, Playboy theo chân những chú GI xuất hiện tại Việt Nam. Tôi nhớ thời đó thanh niên chúng tôi sống trong một xã hội còn nhiều hạn chế về chuyện sex, đã tìm mọi cách lùng sục để có được những tờ tạp chí quý giá do lính Mỹ thải ra bán lén lút tại chợ trời này. Năm 1967, tôi có dịp đi Mỹ, các ông bạn tíu tít tới dặn dò mang Playboy các số mới nhất về cho các ông ấy nghía. Chiều lòng bạn bè, tôi mang về độc một số mua tại phi trường khi rời Mỹ cho các ông ấy luân phiên nhau nghiền ngẫm. Mang nhiều về sẽ gặp nhiều rắc rối. Sau này có ông dân biểu nổi danh một thời trên báo chí vì bị bắt khi mang về một số lượng lớn lịch trần trụi khiến chết tên “dân biểu lịch cởi truồng”.

Sex 5

Sách Kama Sutra.


Ngày đó ảnh hưởng Nho giáo còn chưa phai nên xã hội Việt Nam vẫn còn e dè với chuyện sex. Tuy có nén lòng với ảnh hưởng này nhưng trong thâm tâm các cụ cố tổ của chúng ta xưa kia vẫn rất thoáng với chuyện sếch siếc. Còn dấu tích tới ngày nay là các lễ hội rước cái nõn nường hoặc “tinh tinh phộc” ngoài miền Bắc. Tuy các nhà nho ngoài mặt giữ lễ nghĩa nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đột phá. Như trái bong bóng căng quá phải xả hơi. Như lớp học phải có giờ ra chơi. Nhà nho như Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến đã phóng túng trong bài “Chỗ Lội Làng Ngang”: Đàn bà  qua đấy vén quần lên / Chỗ thì đến háng, chỗ đến gối. Nhưng phải tới bài thơ “Tây Kỹ” bằng Hán văn, cụ mới xuất thần phát tiết hết mức. Sau đây là bản dịch “Đĩ Tây” của Hoàng Tạo:

Sứ bộ xe về sắp ruổi rong,
Đĩ Tây vài chục đứa tông ngông.
Chừng xưa bưng bít ít người biết,
Nay hãy phô sòng để khách trông.
Man rợ xa rồi còn thế nhỉ,
Văn hoa rườm lắm có kỳ không?
Nước hoa sẵn đấy, lược ngà đấy,
Rửa ghét cào lông chẳng sượng sùng.

Rồi táo tợn như thơ Hồ Xuân Hương. Ngay Nguyễn Bính chân quê mà thơ cũng rất sexy trong bài “Cây Đàn Tỳ Bà” sáng tác vào năm 1944. Kể chi tới Huy Cận, Xuân Diệu, Vũ Hoàng Chương và các nhà thơ thời lãng mạn sau này.

Nhưng giới bình dân ít chịu ảnh hưởng của Nho giáo mới có những câu ca dao đậm chất sex. Kể ra thì rất nhiều, rất tốn giấy mực. Tôi chỉ trích ra một bài ca dao điển hình, vừa ít người biết, vừa sex tới bến.

Lông tơ lún phún mép l.
Lăn tăn con cá diếc lòn vào lòn ra
Cây trời có cái chĩa ba
Thương em thì hãy đem tra nó vào
Trèo lên cây khế giữa ngày
Váy thì trụt mất, lưỡi cày thò ra
Lưỡi cày ba góc chẻ ba
Muốn đem đòn gánh mà tra lưỡi cày
Em đừng chê em nhỏ mà lầm
Hòn đá đập nằm dưới, hòn đá cầm nằm trên
Chẳng thà nó nhỏ mà dài
Còn hơn chụp bụp nửa ngoài nửa trong

Nếu các bạn tò mò nghía vào danh sách các thánh trên thiên đàng sẽ không thấy tên thánh Adam hay Eva mà chỉ thấy tên con cháu chắt chút chụt chịt của hai người. Thánh sao được khi họ là những người đầu tiên bị con rắn dụ ăn trái táo phạm tội dẫn đến sự sa ngã của con người. Hai ông bà đã bị trừng phạt, đuổi ra khỏi vườn địa đàng, trở thành dân homeless, tài sản mỗi người chỉ có chiếc lá che thân.

Sex 6

Con rắn trên logo ngành y.


Thảm kịch xảy ra chỉ vì một trái táo. Bà Eve chí tình chia cho chồng một nửa, không biết ông cảm động sao mà mắc nghẹn, không ông tu bíp nào chữa được, tới bi chừ vẫn còn nằm chình ình trên cổ giới đàn ông trên khắp thế giới. Không biết có phải vì vậy mà tới giờ các ông thầy thuốc vẫn còn ngán con rắn, để nó quấn quanh cây gậy làm biểu tượng của ngành y!
  
                                                                                                     07/2025
                                                                                   Website: www.songthao.com
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuần này tôi trân trọng giới thiệu Đỗ Kh. Nhà văn Đỗ Kh., hẳn không xa lạ gì với người yêu văn chương tiếng Việt, ở hải ngoại nói riêng, trong nước nó chung. Ba mươi bốn năm trước, Đỗ Kh. (lúc bấy giờ ông còn ký bút hiệu Đỗ Khiêm) là tác giả đầu tiên tôi chọn để trình làng nhà xuất bản Tân Thư do tôi chủ trương. CÂY GẬY LÀM MƯA cũng là tác phẩm đầu tiên tác giả này đến với thế giới văn chương tiếng việt. Ngoài CGLM, Tân Thư còn in của ông một tập truyện nữa, KHÔNG KHÍ THỜI CHƯA CHIẾN. Với bút pháp rất riêng cộng kiến thức và trải nghiệm sâu rộng qua những chuyến đi khắp mọi nơi trên hành tinh này, Đỗ Kh. cho chúng ta những bài viết lý thú.
Mặt trời như chiếc nong đỏ ối sắp chạm mái ngói phủ rêu của dãy phố cổ. Bức tường bên trái loang lổ, tróc lở, chồng chéo những dòng chữ thô tục cạnh các bộ phận sinh dục nam nữ đủ cỡ đủ kiểu vẽ bằng than hoặc mảnh gạch vỡ. Bức tường thấp, có chiếc cổng gỗ đã mất hẳn màu sơn, xiêu vẹo, quanh năm nằm trong vị thế mở ngõ. Chiếc cổng dẫn vào ngôi miếu nhỏ. Bên trong miếu, trên bệ thờ bằng xi măng hai ba bài vị chẳng hiểu viết gì, chẳng biết thờ ai. Trước bài vị, lư hương chỉ toàn chân nhang. Từ lâu không còn ai đến đây hương khói, ngôi miếu đã biến thành giang sơn riêng của dơi, chuột cùng các loại côn trùng. Cạnh ngôi miếu, một tàn cổ thụ rậm lá với những rễ phụ chảy thõng thượt, bò ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam ngày 3 tháng 2 năm 1994, dưới thời Bill Clinton. Khởi từ dấu mốc đó Việt Nam dần dần thân thiện hơn với người anh em “sen đầm đế quốc” này, thời kỳ ngăn sông cách chợ đã được khai thông, nhiều người xuất ngoại thăm thân nhân, du lịch hoặc công tác. Giới văn nghệ sĩ không ngoại lệ. Thuở đó gần như tháng nào tôi cũng đón ít nhất một văn, thi, nhạc, họa… sĩ. Phải chăng tại fake news, một người nhà quê như tôi bỗng biến thành “tay chơi” có số má dưới mắt nhìn các vị cầm cọ, cầm bút trong nước?
Hầu hết mọi người già thường mắc phải chứng quên những chuyện gần, nhưng lại nhớ những chuyện xưa, có khi hàng sáu bảy chục năm trước. May mắn (hay xui xẻo?), tôi có một trí nhớ khá tốt, dù gần hay xa tôi đều không quên. Tuy nhiên tôi lại vướng phải nhược điểm là chỉ nhớ sự việc nhưng lại không nhớ thời điểm. Nhược điểm này theo tôi từ ngày thơ trẻ cho đến hôm nay. Khác hẳn một vài người quen, chả hạn nhà văn Hoàng Khởi Phong, anh có một trí nhớ xuất chúng về những con số. Số điện thoại, số nhà của ai đó, chỉ nhìn hoặc nghe qua một lần là ghim ngay vào não, nhiều năm sau, hỏi, anh trả lời vanh vách. Nhà văn Cung Tích Biền cũng không kém, xuất thân là giáo sư dạy sử, ngoài những chi tiết liên quan đến chuyên môn như tên, đế hiệu các vị vua, ngày lên ngôi, ngày chết, những hành trạng của họ suốt thời gian trị vì, và mọi biến cố lịch sử… trải dài từ thời lập quốc, bốn nghìn năm trước, đến bây giờ. Như Hoàng Khởi Phong, anh nhớ rõ mọi con số, kể cả những chi tiết liên quan.
Hai hôm trước một cô em, cũng cầm bút, đến thăm, nhân tiện đề nghị, nếu sức khỏe không cho phép tôi gõ chữ thì cô ấy sẽ giúp, tôi chỉ cần nói qua băng ghi âm, cô em chép lại rồi giao cho tôi nhuận sắc. Nhà phê bình Nguyễn Hưng Quốc, qua trao đổi riêng, vẫn nhiều lần khuyên tôi nên viết hồi ký. Theo hai người, do một thời chủ trương tạp chí Hợp Lưu, tôi có điều kiện tiếp cận và rành rất nhiều chuyện của giới văn nghệ sĩ cũng như văn học hải ngoại lẫn trong nước, nếu tôi không làm thì rồi mọi sự cố sẽ trôi vào lãng quên, thiệt thòi cho văn học Việt Nam, uổng lắm.
Tuổi già thường sống với dĩ vãng. Nhiều chuyện tưởng đã vĩnh viễn ra khỏi trí nhớ, thế mà bất chợt bỗng hiện về, có khi mồn một từng chi tiết nhỏ, tựa mới xảy ra hôm qua, hôm kia, có khi nhập nhòa hư thực bất phân. Chuyện này không lâu, chỉ 23 mươi năm, trước một năm ngày tôi bị tai biến. Nhớ, vì có một chi tiết, lạc đề, nhưng vui.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn "Ba Điều Bốn Chuyện" này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.