Hôm nay,  

Ai Nên Chích Liều Tăng Cường Chống Bệnh Sởi?

14/03/202500:00:00(Xem: 2324)

capture
Bệnh sởi đang bùng phát trở lại tại nhiều tiểu bang của Hoa Kỳ do tỷ lệ tiêm chủng sụt giảm trong những năm gần đây. Các chuyên gia khuyến cáo những ai không chắc chắn về tình trạng chủng ngừa sởi của mình thì nên chích liều tăng cường để đảm bảo an toàn. (Nguồn: pixabay.com)

Dù được tuyên bố là đã bị xóa bỏ ở Hoa Kỳ từ 25 năm trước, bệnh sởi (measles) đang quay trở lại với tốc độ đáng báo động. Chỉ trong hai tháng, đã có 146 trường hợp mắc bệnh sởi đã được ghi nhận tại tây bắc Texas, trong đó có một trẻ nhỏ đã tử vong. Ngoài Texas, các đợt bùng phát nhỏ hơn cũng xuất hiện tại New Mexico, California, Georgia, New Jersey, Rhode Island và một số tiểu bang khác.
 
Phần lớn các ca bệnh xảy ra ở trẻ em, nhưng điều đáng chú ý là hơn hai mươi bệnh nhân tại Texas là người lớn. Điểm chung giữa hầu hết những người nhiễm bệnh là phần lớn họ chưa được chủng ngừa hoặc chủng ngừa chưa đủ.
 
Bệnh sởi là một bệnh truyền nhiễm nguy hiểm do siêu vi trùng gây ra, lây lan nhanh, có thể dẫn đến nhiều biến chứng nghiêm trọng và hiện chưa có phương pháp điều trị. Cách phòng ngừa duy nhất là tiêm chủng đầy đủ.
 
Từ năm 1971, vắc-xin phòng bệnh sởi được kết hợp với vắc-xin phòng bệnh sưng hạch (mumps) và rubella (MMR) để giúp việc chủng ngừa thuận tiện hơn. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, tỷ lệ chủng ngừa tại Hoa Kỳ đã giảm, đây cũng là nguyên nhân khiến bệnh sởi bùng phát trở lại.
 
Các chuyên gia về bệnh truyền nhiễm khuyến cáo rằng mọi người nên coi lại tình trạng tiêm chủng để xem mình đã được bảo vệ đầy đủ trước bệnh sởi hay chưa. Tuy nhiên, điều này có thể không dễ dàng đối với một số người cao niên.  Lý do là vì khi vắc-xin bệnh sởi lần đầu tiên được triển khai (vào những năm 1960), có nhiều loại vắc-xin khác nhau. Một số người đã được chích phiên bản vắc-xin đầu tiên, nhưng sau đó, có nghiên cứu cho thấy một số phiên bản này không có hiệu quả như mong đợi.
 
Bác sĩ Adam Ratner, chuyên gia về bệnh truyền nhiễm nhi khoa tại Bệnh viện Nhi đồng Hassenfeld thuộc NYU Langone ở New York, và là tác giả cuốn sách “Booster Shots” nói về lịch sử bệnh sởi, cho biết: “Chắc hẳn có nhiều người nghĩ rằng họ đã miễn dịch, nhưng thực ra có thể là không.
 
Vì sao bệnh sởi lại nguy hiểm?
 
Sởi là một trong những bệnh truyền nhiễm mạnh nhất trên thế giới. Một bệnh nhân có thể lây cho 12 đến 18 người khác. Nếu họ bước vào một căn phòng có 100 người chưa tiêm chủng, thì sẽ có đến 90 người có nguy cơ mắc bệnh.
 
Điều đáng lo ngại là siêu vi trùng sởi có thể tồn tại trong không khí đến hai giờ, có nghĩa là dù bệnh nhân đã rời khỏi phòng, bất kỳ ai chưa chủng ngừa bước vào nơi đó vẫn có nguy cơ bị nhiễm bệnh.
 
Khác với nhiều bệnh đường hô hấp khác, hầu như tất cả những ai nhiễm bệnh sởi đều có triệu chứng rõ ràng, thường sẽ bắt đầu xuất hiện sau khoảng một đến hai tuần. Lori Handy, phó giám đốc Trung tâm Giáo dục Vắc-xin tại Bệnh viện Nhi đồng Philadelphia, cho biết: “Không giống như cảm lạnh hay cúm, bệnh sởi không có trường hợp nhẹ. Không có ai mà chỉ bị sổ mũi một chút rồi thôi.
 
Triệu chứng phổ biến nhất của bệnh sởi là phát ban trên mặt và lan rộng ra toàn bộ cơ thể, nhưng bệnh nhân cũng có thể bị ho, sổ mũi, sốt cao (có thể lên tới 104°F/40°C), đau và đỏ mắt. Ratner cho biết: “Những trường hợp không cần phải vào bệnh viện cũng rất khổ sở.
 
Một số bệnh nhân còn gặp phải biến chứng nghiêm trọng như viêm sưng phổi (pneumonia) hoặc viêm sưng não (brain swelling). Theo Cơ quan Kiểm soát và Phòng bệnh Hoa Kỳ (CDC), 25% số ca mắc bệnh sởi năm nay đã phải vào bệnh viện. Một số người sau khi khỏi bệnh vẫn phải chịu hậu quả nặng nề như bị điếc hoặc mù lòa vĩnh viễn.
 
Bệnh sởi cũng có thể làm thay đổi hệ thống miễn dịch, khiến các tế bào B của cơ thể (B-cells) quên cách chống lại những bệnh từng gặp trước đó. Hiện tượng này được gọi là “mất trí nhớ miễn dịch” (immune amnesia), và có thể kéo dài trong nhiều năm.
 
Ngoài ra, bệnh sởi còn có tỷ lệ tử vong cao: 1 trên 1,000 ca bệnh – cao hơn nhiều so với cúm mùa, vốn chỉ có tỷ lệ tử vong 2 trên 100,000 ca. Trong đợt bùng phát tại Texas, có một trẻ nhỏ chưa được tiêm chủng đã không thể qua khỏi. Đây cũng là trường hợp tử vong do bệnh sởi đầu tiên tại Hoa Kỳ kể từ năm 2015. Trước khi có vắc-xin, mỗi năm có khoảng 400 đến 500 người ở Hoa Kỳ chết vì bệnh sởi.
 
Những ai có nguy cơ cao?
 
Trẻ em là nhóm có nguy cơ cao nhất. Do đó, các chuyên gia y tế khuyến cáo tất cả trẻ em nên được chích liều vắc-xin đầu tiên vào khoảng 12 tháng tuổi, và liều thứ hai trước khi vào mẫu giáo.
 
Tại Texas, có 74% bệnh nhân dưới 18 tuổi. Điều này có thể phần nào liên quan đến sự khác biệt trong hệ thống miễn dịch của trẻ em và người lớn, nhưng yếu tố quan trọng hơn là tỷ lệ tiêm phòng bệnh sởi đang giảm dần, do một số phụ huynh lo ngại về độ an toàn của vắc-xin.
 
Theo số liệu năm 2019, khoảng 8% trẻ em tại Hoa Kỳ chưa được chích ngừa bệnh sởi đầy đủ. Ở một số cộng đồng, đặc biệt là tại Texas, tỷ lệ này thậm chí còn cao hơn. Ngoài ra, đại dịch COVID-19 cũng có thể đã làm gián đoạn lịch trình tiêm chủng, khiến nhiều trẻ không được chủng ngừa đúng hạn.
 
Một trong những lý do khiến trẻ em có nguy cơ mắc bệnh sởi cao hơn là do các con tiếp xúc, ở gần nhau khi đi học. Theo Priya Sampathkumar, chuyên gia về bệnh truyền nhiễm tại Mayo Clinic ở Rochester, Minnesota, “trẻ nhỏ dành nhiều thời gian chơi đùa, học tập trong không gian kín, nên siêu vi trùng rất dễ dàng lây lan. Ngoài ra, phải tới khi trẻ lên 4, 5 tuổi thì mới được chích mũi vắc-xin MMR thứ hai, nên những bé nhỏ hơn vẫn chưa có đủ mức bảo vệ cần thiết.
 
Nhóm có nguy cơ cao khác bao gồm những người lớn lên ở các quốc gia không có chương trình tiêm chủng sởi định kỳ. Bên cạnh đó, có khoảng 3% dân số dù đã được chích ngừa đầy đủ nhưng vẫn không tạo được phản ứng miễn dịch hiệu quả. Đối với người cao niên, loại vắc-xin sởi được chích ngừa khi còn nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến khả năng miễn dịch hiện tại.
 
Vắc-xin sởi có hiệu quả kéo dài bao lâu?
 
FDA chuẩn thuận vắc-xin sởi đầu tiên vào năm 1963, với hai loại được đưa vào sử dụng trong cùng năm đó. Thuốc của Merck là loại live vaccine, có chứa siêu vi trùng đã bị làm cho yếu đi để kích thích hệ thống miễn dịch mà không gây bệnh. Thuốc của Pfizer là inactivated vaccine, chứa siêu vi trùng đã bị diệt hoàn toàn.
 
Trong những năm đầu tiên sau khi hai loại vắc-xin này ra đời, khoảng 15 triệu trẻ em ở Hoa Kỳ đã được chích ngừa một trong hai loại. Nhờ đó, đến năm 1966, số ca mắc bệnh sởi mỗi năm tại Hoa Kỳ đã giảm một nửa so với thời trước khi có vắc-xin.
 
Tuy nhiên, vào năm 1967, các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng hiệu quả bảo vệ từ vắc-xin của Pfizer giảm rất nhanh chỉ sau sáu tháng, còn vắc-xin của Merck thì vẫn duy trì hiệu quả trong nhiều năm. Do đó, thuốc của Pfizer nhanh chóng bị loại bỏ khỏi thị trường.
 
CDC khuyến nghị rằng bất kỳ ai đã tiêm phòng bệnh sởi trước năm 1968 nhưng không chắc mình đã tiêm loại vắc-xin nào thì nên đi tiêm ít nhất một liều cập nhật (updated shot). Những người trong độ tuổi từ 59 đến 68 tuổi (sinh vào khoảng năm 1956 - 1965) có thể nên chích thêm liều tăng cường (booster), thực ra là vắc-xin MMR hiện nay.
 
Những người đã được chích một liều vắc-xin sởi trước khi chương trình tiêm phòng hai liều được áp dụng vào năm 1989 có mức bảo vệ khoảng 93%. Tuy nhiên, trong các đợt bùng phát lớn, các chuyên gia y tế có thể khuyến nghị họ tiêm thêm một liều để tăng sức đề kháng.
 
Riêng những người sinh trước năm 1957 không cần tiêm vắc-xin, vì vào thời điểm đó, bệnh sởi còn phổ biến và phần lớn đều có khả năng miễn dịch tự nhiên do đã từng bị bệnh sởi từ nhỏ.
 
Mặc dù có thể dựa vào độ tuổi để tính xem có cần chích ngừa hay không, nhưng có một cách chính xác hơn là xét nghiệm máu để kiểm tra kháng thể.
 
Các nghiên cứu gần đây cho thấy hiệu quả của hai liệu vắc-xin loại live vaccine có thể kéo dài suốt đời. Theo một nghiên cứu quan sát tại Pháp, hiệu quả bảo vệ của vắc-xin chỉ giảm 0.22% mỗi năm, trong khi một nghiên cứu tại Anh ước tính mức suy giảm là khoảng 0.4% mỗi năm.
 
Điều này có nghĩa là, sau 45 năm, một người đã chích đủ hai liều live vaccine vẫn còn tới 98% khả năng miễn dịch ban đầu. Alexis Robert, nhà mô hình toán học về bệnh truyền nhiễm tại Trường Vệ sinh & Y học Nhiệt đới London, giải thích: “Nếu khả năng miễn dịch mà giảm nhanh, chúng ta sẽ thấy những đợt bùng phát lớn hơn nhiều vào lúc này.” Và nếu vắc-xin thật sự bị mất tác dụng nhanh, thì người cao niên cũng sẽ chiếm đa số các trường hợp bị bệnh sởi hiện nay. Nhưng thực tế, các ca bệnh hiện tại chủ yếu xảy ra ở trẻ em và thanh niên chưa được tiêm phòng đầy đủ.
 
Tiêm chủng: Biện pháp bảo vệ cộng đồng
 
Không phải ai cũng có thể chích vắc-xin MMR. Những người có hệ thống miễn dịch suy yếu, phụ nữ mang thai và những người bị dị ứng với thành phần vắc-xin không thể tiêm. Vì vậy, việc đạt tỷ lệ tiêm chủng cao là cách duy nhất để bảo vệ nhóm đối tượng này. Ngưỡng miễn dịch cộng đồng cho bệnh sởi là khoảng 95%.
 
Ngoài việc ngăn ngừa bệnh sởi, vắc-xin còn có một lợi ích khác: nếu một người đã tiêm đủ hai liều nhưng vẫn bị nhiễm bệnh (trường hợp rất hiếm), họ sẽ ít có khả năng lây cho người khác. Thí dụ, vào năm 2017 ở Tây Ban Nha, một nam y tá làm việc tại phòng cấp cứu vô tình bị nhiễm sởi trong bệnh viện. Trước khi phát bệnh, anh này đã đi máy bay và tiếp xúc với nhiều người, nhưng không ai bị lây bệnh.
 
Trong những thập niên gần đây ở Hoa Kỳ, ngày càng có nhiều người do dự không muốn đi chích ngừa cho bản thân và con cái. Tỷ lệ chủng ngừa suy giảm, nhiều đợt bùng phát sởi xuất hiện. Năm 2019, tỷ lệ tiêm chủng giảm mạnh đến mức Hoa Kỳ suýt không giữ được tình hình xóa bỏ bệnh sởi (elimination status, có nghĩa là nếu có ca bệnh xuất hiện, dịch sẽ được kiểm soát và dập tắt trong vòng một năm, không để siêu vi trùng lây lan rộng rãi trong cộng đồng).
 
Nguyên nhân khiến nhiều người không muốn chích ngừa vắc-xin MMR chủ yếu xuất phát từ nỗi lo về hiệu ứng phụ, mặc dù chúng chỉ ở mức độ nhẹ như nhức bắp tay, mệt mỏi, sốt nhẹ hoặc phát ban nhẹ. Có rất ít trường hợp gặp tình trạng giảm tiểu cầu trong máu, nhưng thường đều không có gì nghiêm trọng và sẽ tự hết.
 
Ngoài ra, nhiều người vẫn còn tin vào thông tin sai lạc rằng vắc-xin MMR có liên quan đến bệnh tự kỷ (autism). Lời đồn này bắt nguồn từ một nghiên cứu gian lận vào năm 1998, sau đó đã bị giới khoa học bác bỏ hoàn toàn. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của truyền thông và mạng xã hội, nhiều người vẫn tiếp tục lan truyền thông tin sai sự thật này, khiến nhiều bậc phụ huynh do dự trong việc tiêm chủng cho con cái họ.
 
Theo Handy, đối với bất kỳ bệnh nào, chúng ta đều phải cân nhắc giữa các hiệu ứng phụ của vắc-xin và nguy cơ khi bị nhiễm bệnh. Hiện tại, bệnh sởi đang quay trở lại, kéo theo nguy cơ viêm phổi, viêm não, phải vào bệnh viện và thậm chí là tử vong. Vì vậy, theo bà, “mọi người nên lựa chọn cách an toàn và hiệu quả nhất là chích ngừa.
 
VB biên dịch
 
Nguồn: “Should you get a measles booster? Some people may not be as protected as they think” được đăng trên trang Nationalgeographic.com.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi tiết thu mát lạnh trở lại, mùa cảm cúm cũng theo đó mà về – với những cơn hắt hơi, sốt nhẹ, và cơn ho quen thuộc. Mỗi năm, cúm (influenza) khiến hàng triệu người mắc bệnh. Phần lớn chỉ bị nhẹ hoặc trung bình, nhưng vẫn có nhiều trường hợp nặng, phải nhập viện, thậm chí tử vong. Điều quan trọng là: virus cúm thay đổi mỗi năm. Do đó, việc chích ngừa hàng năm vẫn là cách hữu hiệu nhất để tự bảo vệ.
Trung Tâm Kiểm Soát và Phòng Ngừa Bệnh Tật Hoa Kỳ (CDC) vừa công bố thay đổi trong lịch tiêm chủng quốc gia: ngưng khuyến nghị tiêm vaccine COVID-19 cho người dưới 65 tuổi, và tách mũi tiêm kết hợp dành cho trẻ nhỏ chống bệnh thủy đậu, sởi, quai bị và rubella thành hai mũi riêng biệt. Quyết định này do quyền Giám đốc CDC Jim O’Neill công bố – một phụ tá thân cận của Bộ trưởng Y Tế Robert F. Kennedy Jr., người vốn có tiếng hoài nghi vaccine. O’Neill vừa thay thế Susan Monarez, người bị sa thải sau khi phản đối chủ trương làm suy yếu niềm tin vào vaccine. O’Neill không có chuyên môn y học, xuất thân từ ngành nhân văn, từng là nhà đầu tư và giới chức Bộ Y Tế thời Tổng thống George W. Bush.
Có người không thể bắt đầu ngày mới nếu chưa tắm. Có người lại chỉ chịu vào giường sau khi đã gột sạch bụi đời dưới vòi sen. Vậy ai đúng? Thật ra, cả hai bên đều có lý. Tắm sáng giúp đầu óc tỉnh táo, cơ thể mát mẻ, sẵn sàng đi làm. Tắm tối thì rửa sạch mồ hôi, bụi bặm, phấn hoa… để không đem hết vào ga gối. Nghe ra thì tắm tối có vẻ “vệ sinh” hơn. Nhưng khoa học lại chỉ ra vài chuyện bất tiện: dù có tắm sạch sẽ trước khi ngủ, bạn vẫn tiết ra cả đống mồ hôi và tế bào da trong lúc nằm. Tất cả biến giường thành tiệc buffet cho ve bụi. Nếu không thay ga gối thường xuyên, lợi ích của tắm tối coi như mất.
Thường sau khi chạy hoặc đi bộ lâu, cơ bắp chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Não bộ cũng vậy – nó cũng cần nghỉ ngơi, không bị kích thích hay phải hoạt động trí óc. Nhưng bạn cứ thử “không nghĩ gì” xem, hẳn bạn sẽ nhận ra tư tưởng lại xuất hiện nhiều hơn. “Dưới góc độ tâm lý học, khái niệm nghỉ ngơi rất khó định nghĩa, tức là những gì não làm khi ta không làm gì cả”, Peter Fransson, giáo sư sinh lý học hệ thống thần kinh tại Đại học Karolinska, Thụy điển, người nghiên cứu trạng thái nghỉ của bộ não, cho biết.
Năm 2024, “brain rot” (thối não) được Oxford chọn làm Từ Của Năm, phản ánh nỗi lo rằng dùng điện thoại thông minh quá độ sẽ làm suy giảm trí tuệ. Thuật ngữ này, vốn xuất phát từ giới mạng xã hội, đang dần len vào các cuộc bàn luận khoa học, dù các nhà nghiên cứu nhấn mạnh rằng nó chưa bao giờ là một khái niệm y học chính thức, theo bài viết của Amber X. Chen, học giả Mass Media Fellow của AAAS, đăng trên trang Smithsonian ngày 12/9/2025
Mùa thu mang theo khí lạnh cũng là lúc các bệnh đường hô hấp gia tăng, đặc biệt nguy hiểm với người lớn tuổi. Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Hoa Kỳ (CDC) vừa chính thức hạ tuổi khuyến nghị chích ngừa viêm phổi từ 65 xuống 50, sau khi nghiên cứu cho thấy bệnh này có thể gây nguy hiểm ngay cả cho nhóm trung niên, nhất là những ai có bệnh nền.
Tháng 9, hàng chục ngàn sinh viên y khoa trên khắp Hoa Kỳ nộp hồ sơ xin thực tập nội trú bệnh viện (residency). Đây là lúc họ đem những gì đã học ở trường lớp áp dụng vào thực tế trong bệnh viện, phòng khám, cũng là thời điểm lựa chọn chuyên khoa và nơi gắn bó lâu dài, xây dựng sự nghiệp. Các cộng đồng địa phương cũng rất trông chờ vào thế hệ bác sĩ trẻ mới đến, bởi đây sẽ là những người chăm sóc sức khỏe cho họ trong tương lai.
Tại Bạch Ốc hôm đầu tuần, Tổng thống Donald Trump cùng Bộ trưởng Y tế Robert F. Kennedy Jr. và Giám đốc FDA Marty Makary đưa ra loạt tuyên bố gây tranh cãi về chứng tự kỷ. Họ khẳng định, không kèm chứng cứ mới, rằng acetaminophen – hoạt chất trong Tylenol – có thể là nguyên nhân gây bệnh, đồng thời ủng hộ thuốc leucovorin dựa trên vitamin B như một hướng điều trị, dù mới được thử nghiệm trên vài chục bệnh nhân. Chính phủ cũng công bố hàng triệu đô la nghiên cứu các “yếu tố môi trường,” trong đó có thuyết chủng ngừa vốn đã bị khoa học bác bỏ.
Khi nhắc đến bệnh tiểu đường, hầu hết mọi người sẽ nghĩ đến hai dạng quen thuộc là type 1 và type 2. Biết rõ mình mắc type nào là rất quan trọng để có hướng điều trị phù hợp. Nhưng còn một dạng tiểu đường nữa ít được biết đến: latent autoimmune diabetes in adults (viết tắt là LADA, xin tạm dịch là bệnh tiểu đường tự miễn dịch ngầm ở người trưởng thành), đôi khi còn được gọi là tiểu đường type 1.5.
Trong suy nghĩ của nhiều người, thừa mỡ (cholesterol cao) thường là do chế độ dinh dưỡng không lành mạnh và lười vận động. Đa số mọi người tin rằng đây là căn bệnh tích tụ dần theo năm tháng và chỉ cần lo lắng khi tuổi đã cao. Thực tế lại không hẳn như vậy. Với một số người, cholesterol cao không phải do lối sống, mà là do di truyền. Bệnh này gọi là cholesterol cao trong máu do di truyền.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.